Tiên Giả

Chương 56: Giúp ta một chút

Nhìn đám thi thể bao trùm Nhân Tiêu Vương, Viên Minh chết lặng đứng nguyên tại chỗ.

Hắn cứng ngắc quay đầu tìm kiếm tung tích mèo bạc, chợt thấy nó đang ngồi xổm trên một tảng đá cách đó không xa, vẫn giữ tư thế ngồi ưu nhã, chỉ tập trung nhìn chằm chằm vào bầy thi thể đang bao phủ Nhân Tiêu Vương.

“Nó đây là đang khống chế những thi thể kia, làm sao làm được?”

Xuyên qua hai trong mắt của nó, Viên Minh chỉ thấy hai đám sương mù dày đặc màu đen đang phun trào, trong lòng nghi hoặc không thôi.

Đúng lúc này, Nhân Tiêu Vương bỗng nhiên lại điên cuồng rống to, thân hình bạo khởi, vung vẩy móng vuốt.

Những đường cào sắc bén như mũi kiếm lưỡi đao bắn ra, nháy mắt đã chặt đứt hết những xác sống đang bám trên người, lực tác động to lớn còn đánh bay những mảnh thi thể ra ngoài.

Nhưng ngay tiếp đó, lại có khoảng mười thi thể “sống dậy” bước qua, trong đó có bảy, tám bộ thi thể dù đã hóa xương trắng, vẫn lảo đà lảo đảo nhào về phía Nhân Tiêu Vương.

Nhân Tiêu Vương bước lên trước một bước, một lần nữa huy động song trảo đánh cho những xác sống này chia năm xẻ bảy.

“Đừng ngây ra đó…Ngăn nó…Ta cần chuyên tâm tụ lực…Giết nó.” Tiếng mèo bạc lần nữa vang lên, vẫn là giọng điệu ra lệnh lạnh như băng, có điều so với lúc trước thì liền lạc hơn nhiều.

Viên Minh dù trong lòng khó chịu, nhưng vẫn theo lời nó tiến lên nghênh đón.

Chỉ thấy hắn thi triển Phi Mao thuật, hóa thân vượn trắng, đoạn tranh thủ lúc Nhân Tiêu Vương bị hai bộ xác sống cuốn lấy, hắn bất ngờ lấy vai phải đụng mạnh vào mạng sườn Nhân Tiêu Vương.

Một tiếng va đập nặng nề vang lên, Viên Minh lập tức cảm thấy xương vai mình muốn nứt ra, nhưng hắn vẫn dùng man lực của mình đánh bật Nhân Tiêu Vương qua một bên.

Ngay sau đó, hắn đưa một tay vỗ xuống đất, tức thì mặt đất tỏa hào quang màu xanh lục, đồng thời ba cây gai gỗ màu xanh thình lình đâm ra ngay sau gót chân Nhân Tiêu Vương khiến một chân nó vấp phải, người lảo đảo ngã xuống.

“Làm tốt lắm!” Trong âm thanh mèo bạc truyền tới cuối cùng cũng có thêm chút vui mừng.

Viên Minh không để ý cái này, tranh thủ tung người nhảy dựng lên, quán chú pháp lực vào Thanh Ngư kiếm trong tay. Thanh kiếm lập tức tỏa lưu quang màu xanh như có cá bơi tới lui dọc thân kiếm. Cùng lúc đó, Viên Minh vung kiếm bổ xuống người Nhân Tiêu Vương.

Lúc này, từ khóe mắt hắn đột nhiên phát hiện, những xác sống kia chẳng biết tại sao lại giống như bị rút cạn sinh mệnh, từng cái nối tiếp nhau đổ vật ra đất, cuối cùng chỉ còn mỗi mình hắn anh dũng hướng tới trước.

“Hỏng bét, bị lừa rồi.” Viên Minh bất giác nghĩ vậy.

Chỉ là lúc này có muốn lùi bước cũng đã muộn.

Bằng vào khí thế hung hãn này, có lẽ hắn còn có thể có được được chút hy vọng sống, ngược lại nếu trong lòng còn có ý lùi bước, e là hắn sẽ chết chắc.

Viên Minh trong lòng kích phát hung tính, điên cuồng vận chuyển Cửu Nguyên Quyết trong người, tức thì Thanh Ngư kiếm trong tay lập lòe ánh sáng, phát ra tiếng kiếm rung, đoạn chém thẳng về phía đầu Nhân Tiêu Vương.

Nhân Tiêu Vương vội vàng nâng cánh tay lên đỡ mũi kiếm.

“Keng”.

Thanh Ngư kiếm chém vào cánh tay Nhân Tiêu Vương, bắn ra một chuỗi tia lửa.

Lần này, Thanh Ngư kiếm rốt cuộc đã chém rách da Nhân Tiêu Vương, lưỡi kiếm vạch một vết rách trên cánh tay kia, khảm vào máu thịt bên trong.

Có điều xấu hổ là, mũi kiếm lại bị cơ bắp vô cùng rắn chắc của Nhân Tiêu Vương kẹp cứng, nhất thời khó mà rút ra được.

Viên Minh không chút do dự, lập tức buông bỏ trường kiếm, lui nhanh về phía sau.

Nhân Tiêu Vương nổi giận rống to một tiếng, đoạn tung mình nhảy tới, chặn trước người Viên Minh.

Sát ý tràn đầy trong mắt, lỗ mũi phun ra hai luồng trọc khí đen đục, Nhân Tiêu Vương vung trảo đâm thẳng về phía cổ họng Viên Minh, chẳng hề để tâm tới chuyện cánh tay còn đang kẹp một thanh kiếm.

Thời khắc sinh tử quan đầu, cái bóng dưới chân Viên Minh bỗng nghiêng đi, kéo theo thân thể nhoáng cái lướt sang bên cạnh một cách quỷ dị.

Móng vuốt sắc bén của Nhân Tiêu Vương chỉ sượt qua cổ Viên Minh, chứ không thể đâm trúng.

Tích tắc sau đó, chỉ thấy cánh tay kia của Nhân Tiêu Vương thuận thế chặt ngang, hung hăng nện lên cổ Viên Minh.

Thoáng cái, Viên Minh thấy như bị búa tạ đánh trúng, đầu óc choáng váng, cả người bay ngang, nặng nề đập vào vách động.

“Khục…”

Hắn ho ra một ngụm máu tươi, trong hai mắt dày đặc tơ máu, tầm mắt cũng trở nên mờ ảo.

Còn không đợi hắn đứng người lên, đã thấy ngay trước mắt có một cái bóng đen mờ mờ lao vọt tới, không cần nghĩ cũng biết là Nhân Tiêu Vương.

Chỉ có điều đòn tấn công nặng nề vừa rồi khiến đầu óc choáng váng kèm sung huyết khiến tầm mắt bị hạn chế, làm hắn lúc này không cách nào phán đoán chính xác để tránh né, chỉ có thể lảo đảo lui về sau, làm chút động tác tự vệ cuối cùng.

“Sắp chết rồi…” Đến lúc sau cùng, trong đầu Viên Minh chỉ còn lại ý nghĩ này.

Thế nhưng đúng vào lúc này, phía sau bóng đen đang áp sát hắn lại chợt có một vầng hào quang màu đỏ vàng sáng lên, như mặt trời mọc, kéo theo một làn hơi nóng rực mà không khô phả thẳng tới.

Chớp mắt sau đó, vầng hào quang màu vàng lấp lánh từ phía lưng lao thẳng vào trong người Nhân Tiêu Vương, rồi từ ngực nó bắn vọt ra.

Chỉ thấy Nhân Tiêu Vương vừa lao tới trước người Viên Minh bỗng khựng lại, y như bất ngờ bị đóng băng, dù vẫn duy trì tư thế lao tới trước nhưng lại cứng ngắc đứng yên tại chỗ, không cách nào động đậy.

Viên Minh vốn nghĩ mình chết chắc, lúc này chỉ cảm thấy một dòng nước ấm đánh tới, trước mắt tràn ngập ánh sáng màu vàng kim rực rỡ nóng bỏng, phảng phất như cả thế giới đều được chiếu sáng.

Cặp mắt hắn không nhịn được chảy nước mắt trong vắt.

Không phải vì cảm động mà bị ánh sáng chói lòa kia chiếu vào khiến hai mắt đau nhức.

Bên trong vầng hào quang lấp lánh, hắn lờ mờ thấy một con thần điểu quanh thân phủ đầy lửa nóng màu đỏ vàng.

Nhưng ngay sau đó, vầng hào quang màu vàng kim kia lại đột nhiên tan biến, hóa thành vô số điểm sáng bay lượn giữa không trung, như một đàn đom đóm bay về phía con mèo bạc, trước khi biến mất trong cơ thể nó.

Viên Minh dụi dụi đôi mắt đau nhức, phát hiện hốc mắt đã sưng lên, may mắn là tình trạng sung huyết trong mắt đã đỡ hơn nhiều, tầm mắt cũng dần dần khôi phục lại, lúc này mới nhìn qua con mèo bạc kia, không ngờ nó lại không bỏ đồng đội chạy trốn.

Còn vầng hào quang sáng lòa vừa rồi, hiển nhiên chính là một kích trí mạng mà nó phải tụ lực để đánh ra.

“Ngươi không sao chứ?” Viên Minh thấy trạng thái của mèo bạc hơi bất ổn, liền hỏi dò.

Chờ một lúc lâu, tiếng mèo bạc mới vang lên trong đầu hắn, vẫn là âm thanh huyền ảo như cũ nhưng hiện tại có thêm phần mệt mỏi: “Mang ta…đến trước mặt Nhân Tiêu Vương.”

Viên Minh nghe thế liền bước tới, đưa tay toan bế nó lên.

Con mèo bạc vốn đang rủ đầu xuống lại lập tức tránh khỏi tay hắn, trong mắt đầy vẻ chán ghét, đoạn nhảy lên cánh tay Viên Minh, leo lên vai hắn rồi ngồi xổm xuống.

Viên Minh nhếch miệng, mang nó đi tới trước mặt Nhân Tiêu Vương.

Nhân Tiêu Vương ở trước mặt hai mắt nhắm nghiền, trên người trừ lỗ máu có sẵn trên ngực và vết kiếm do Viên Minh lưu lại thì không còn bất kỳ vết thương rõ ràng nào khác.

Viên Minh có chút nghi hoặc, nghĩ không ra vầng hào quang vừa rồi làm cách nào để giết chết nó?

“Móc hạt châu…trong cổ họng ra.” Lúc này, tiếng con mèo bạc vang lên trong đầu hắn.

“Hay là trước tiên ngươi hãy nói cho rõ xem, chuyện này rốt cuộc là thế nào?” Viên Minh nghe thế, không động mà lên tiếng hỏi.

“Muốn hỏi…gì?” Âm thanh trong đầu hỏi lại.

“Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao muốn săn giết Nhân Tiêu Vương này?” Viên Minh lập tức hỏi.

“Vào lúc ngươi hỏi những điều này…trưởng lão Bích La Động…chạy tới.” Mèo bạc không trả lời.

“Đấy là vấn đề các hạ phải lo, không can hệ gì với ta.” Viên Minh xòe tay nhún vai, làm bộ vô can đáp.

Đúng lúc này, hai mắt Nhân Tiêu Vương đang nhắm chặt bất thình lình mở ra.

Huyết quang trong mắt nó không giảm, đồng thời một cánh tay đột ngột vung lên, đoạn đâm thẳng vào con mèo bạc trên vai Viên Minh.

Viên Minh và mèo bạc thấy thế đều cả kinh. Viên Minh theo bản năng lui về sau tránh né, trong lúc đó đôi mắt mèo bạc lóe lên ô quang, nhưng trong lúc vội vàng thế này, tất cả đều đã muộn.

Ngay thời khắc móng vuốt sắc nhọn của Nhân Tiêu Vương sắp đâm vào người mèo bạc, trước ngực Viên Minh chợt có ánh sáng vàng kim bừng lên, đồng thời một cánh tay mọc đầy lông dài màu vàng thình lình duỗi ra, chộp tới những móng vuốt sắc bén kia.

Hai tay mười ngón đan vào nhau, phát ra tiếng va đập nặng nề.

Thân thể Viên Minh chấn động kịch liệt, ngực trực tiếp chịu va chạm truyền ra cảm giác đau nhức dữ dội.

Cũng may cánh tay vượn thình lình mọc ra kia lại có thể tóm chặt móng vuốt của Nhân Tiêu Vương, tuy không thể nói là lực lượng ngang bằng nhưng cuối cùng cũng không bị bẻ gãy.

Nhân Tiêu Vương ra sức đâm về trước, ép cho Viên Minh từng bước lui lại, trong khi đó thuật pháp của mèo bạc lại phải mất một lúc mới thi triển được.

“Mau lên, ta chịu không nổi.” Viên Minh vừa hối thúc, vừa vung hai cánh tay còn lại bắt lấy cánh tay Nhân Tiêu Vương, dốc hết sức ngăn nó đâm tới.

Đúng lúc này, đồ án lư hương trên cánh tay phải hắn lại sáng lên, đồng thời truyền tới một luồng lực lượng nhu hòa ấm áp.

Hai mắt mèo bạc đang đứng trên đầu vai hắn cùng tỏa ô quang, chiếu qua Nhân Tiêu Vương ở phía đối diện.

Động tác của Nhân Tiêu Vương lần nữa trở nên cứng đờ, cả người khựng lại đứng yên tại chỗ.

Viên Minh rút trường kiếm bị kẹp trên tay nó ra, lúc đang định bổ vào cổ nó, chợt thấy yết hầu Nhân Tiêu Vương bắt đầu chuyển động.

Theo hầu kết của nó lên xuống, một thanh âm khàn khàn khô khốc, từ trong miệng nó truyền ra:

“Là ngươi…Xin ngươi, giúp ta một chút…”



Trong một động quật khác.

Ba Đạt mặt đầy vẻ khủng hoảng đang lo lắng nói gì đó với hai trưởng lão Bích La Động.

Chờ sau khi y nói xong, một nam tử trung niên thân vận trường bào màu đen, mặt vuông miệng rộng, nét mặt nghiêm túc, mở miệng nói: “Chúng ta đã rõ tình hình, ngươi về trước đi, chuyện sau này, chúng ta sẽ xử lý ổn thỏa.”

“Tuân lệnh.” Ba Đạt lên tiếng đáp ứng, xong lập tức xoay người chạy trốn.

Nhìn y biến mất khỏi tầm mắt, vị lão giả vận áo bào xám, khuôn mặt xương xẩu, làn da hơi tối không nhịn được thở dài.

Thân hình của lão rõ ràng khá cao lớn nhưng lưng lại hơi còng xuống khiến cơ thể như co rúm lại, nếu như có Viên Minh ở đây, hắn nhất định có thể liếc mắt liền nhận ra, người này chính là Tát Nhân trưởng lão đã kiểm tra tư chất cho đám Phi Mao thú nô bọn hắn khi trước.

“Sở Hùng trưởng lão, lần lịch luyện này đệ tử ký danh tử thương thảm trọng, nếu bị phía trên tra ra thân phận của Nhân Tiêu Vương kia…Ta ngươi chỉ sợ đều không thoát được tội.” Tát Nhân trưởng lão nhìn thi thể trên đất, lộ vẻ sầu lo nói.

“Chúng ta chủ động xin đi thu dọn cục diện rối rắm cho lần lịch luyện này, không phải là để hủy thi diệt tích, phòng ngừa bất trắc sao?” Vị trưởng lão mặt vuông miệng rộng, nét mặt nghiêm túc gọi là Sở Hùng kia vẫn mặt không đổi sắc, bình tĩnh đáp.

“Ầy, nếu mà lúc trước…” Tát Nhân trưởng lão còn chưa nói hết câu đã bị tiếng trách mắng nho nhỏ cắt ngang.

“Chuyện ngày trước đừng nhắc tới nữa…” Sở Hùng trưởng lão dùng giọng điệu nghiêm khắc nhắc nhở.

Tát Nhân trưởng lão nghe thế, khẽ rùng mình rồi lập tức ngưng bặt.

“Nhắc tới chuyện kia, chỉ cần ta ngươi không nói thì chẳng ai có thể biết. Lần thí luyện này cũng chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, động chủ dù có tức giận cũng không trách tội lên đầu chúng ta.” Thấy thế, Sở Hùng trưởng lão thần sắc hơi thả lỏng, xong mới lên tiếng.

“Việc cấp bách là tranh thủ thời gian tìm ra con nghiệt súc kia, triệt để tiêu diệt nó.” Tát Nhân trưởng lão vội vàng nói.

“Yên tâm, nó đã bị Thực Cốt Thủ của ta đánh xuyên tim, hẳn phải chết không nghi ngờ. Chỉ cần có thể tìm được Hồn châu, coi như bị động chủ phát hiện, chúng ta cũng có thể có thêm một lá bùa giữ mạng.” Sở Hùng trưởng lão cười lạnh, tự tin nói.

Dứt lời, hai người men dọc theo hướng động quật kéo dài, tiếp tục công cuộc truy tìm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận