Tiên Giả

Chương 324: Thần linh ở trên

"Là trưởng lão dẫn đệ tử bước lên tiên lộ, để cho ta có thực lực và địa vị hôm nay, đệ tử sao dám ghi hận trưởng lão."

Độc giác nam tử dập đầu nói.

Hải trưởng lão nhìn độc giác nam tử, trong ánh mắt tràn đầy thất vọng: "Đến bây giờ, ngươi vẫn không chịu gọi ta một tiếng phụ thân, còn không chịu nhận tổ quy tông sao, rốt cuộc muốn ta làm thế nào, ngươi mới bằng lòng bỏ qua?"

Độc giác nam tử lặng yên chốc lát, lại nói: "Ngài muốn ta nhận tổ quy tông, chính là muốn ta thay đổi tên họ trên gia phả. Nhưng ta từ nhỏ đến lớn, chỉ có một cái tên Phương Đại Phú này, mẫu thân cũng chỉ nhớ kỹ cái tên này, nó theo ta đi tới, cũng là quá khứ của ngài, ngài muốn vứt bỏ nó, ta lại không dám lãng quên nó."

"Ai, Phú nhi, vi phụ năm đó có rất nhiều cừu gia, rời mẹ con các ngươi cũng là bất đắc dĩ, vì sao ngươi không thể thông cảm khó xử cho ta?" Hải trưởng lão thở dài.

Phương Đại Phú cúi đầu trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên đứng lên, ánh mắt nhìn thẳng Hải trưởng lão, lớn tiếng quát hỏi: "Ngài có chỗ khó xử của ngài, nhưng mẹ con chúng ta khó xử thì ai thông cảm?"

"Trong mùa đông khắc nghiệt, mẫu thân sợ ta bị lạnh, chịu tuyết lớn đi tìm củi đốt cho ta, ngài đã gặp thê tử chịu lạnh như vậy chưa? Lúc còn nhỏ, mẫu thân quỳ một đêm ngoài cửa sư phó dạy học, cầu người dạy chữ cho ta, ngài có nhận lấy nhục nhã như vậy chưa? Lúc dự thi khoa cử, mẹ bệnh nặng quấn thân, bất lực trị liệu, vẫn sợ ta lo lắng, rõ ràng bệnh nguy kịch, vẫn còn miễn cưỡng vui cười, ngài đã trải qua như vậy chưa?"

"Từng cảnh tượng ấy, từng chuyện đã khắc vào trên tên của ta, vĩnh viễn xoá bỏ không được, nhưng ngày nay ngài lại muốn sửa nó lại, đã cân nhắc qua cảm thụ của ta chưa, đã cân nhắc qua cảm thụ của mẫu thân trên trời có linh thiêng? Đệ tử nói đến thế thôi, mất Xích Kim ngô công, đệ tử chịu tội, trưởng lão nếu muốn trừng phạt, đệ tử không một câu oán hận."

Phương Đại Phú giống như muốn phát tiết cảm xúc ngột ngạt đã lâu, nói một hơi nhiều như vậy, có lẽ bởi kích động, lồng ngực đang không ngừng phập phồng.

Nói xong, gã vẫn như cũ nhìn thẳng Hải trưởng lão, trong ánh mắt trộn lẫn tình cảm phức tạp.

Hải trưởng lão nhìn ánh mắt nhi tử mình, môi khẽ nhúc nhích, đầy ngập lời nói rơi xuống bên miệng, cuối cùng lại hóa thành thở dài một tiếng.

"Thôi thôi, việc này cứ như vậy bỏ qua, ngươi đi xuống đi."

Nghe vậy, độc giác nam tử đứng dậy, chắp tay với Hải trưởng lão, tiếp theo cũng không quay đầu lại quay người rời đi.

Màn đêm buông xuống, Tả Khinh Huy mượn bóng đêm thả ra hồn nha, đang muốn rời khỏi túc phòng, tìm kiếm chỗ Ô Lỗ, còn chưa đi ra ngoài, liền phát giác được trong một gian phòng ngủ, truyền đến một chút động tĩnh.

Phân hồn lập tức tiến lên xem xét, xuyên qua cửa phòng phát hiện bên trong chính là Hứa Triệt.

Lúc này gã đang quỳ gối trước bàn thấp, trên bàn trước mặt là một bức tranh, lệ rơi đầy mặt.

"Mẹ, hài nhi bất hiếu, cô phụ kỳ vọng của người, bước vào tiên đồ đến nay, không chỉ không kiếm ra manh mối gì, còn bị ác nhân lừa gạt bắt tù, mất hết mặt mũi Hứa gia ta."

"Hài nhi tự biết thiên phú không tốt, là người đem ta về nhà mẹ đẻ, một mình nuôi lớn, còn vì ta cầu đến một tia tiên duyên, đáng hận một nhà cữu cữu tâm tư tàn nhẫn, sau khi người mất cưỡng chiếm gia sản, cố ý tạo ra tội danh trên đầu hài nhi, làm cho hài nhi không thể không chạy ra khỏi Triệu quốc. Vốn nghĩ ngày sau nhất định phải tu thành Kết Đan trở về báo thù, ngày nay lại nhất thời vô ý biến thành tù phạm, đường ra duy nhất, chính là nối giáo cho giặc."

"Nhưng người đã nói, binh sĩ Hứa gia ta trên đội trời, dưới đạp đất, không được khúm núm làm nô bộc người, cũng không được nịnh bợ kẻ gian tà hại người tác ác, hài nhi ngày nay... ngày nay thực tế không có biện pháp, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có duy nhất một con đường có thể đi."

Hứa Triệt nói xong, nặng nề dập đầu mấy cái về hướng chân dung, sau đó đưa tay vào chỗ tâm mạch.

"Mẹ, còn nhớ rõ khi còn bé người cho ta đọc thoại bản trẻ thơ, có một thiên cố sự kể về Ma Tước. Mà chim này mặc dù thường thường không có gì lạ, tính tình lại cương liệt, nếu bị bắt nhốt trong lòng, chắc chắn sẽ lấy thân đụng lồng, đến chết mới thôi. Có người hiểu tiếng thú, hỏi tước nhi vì sao làm như thế. Tước nhi trả lời, nó có hai cánh, nếu không thể tự do bay lượn trên trời."

"Vậy cũng chỉ có thể mai táng dưới đất." Thanh âm vang lên trong đầu Hứa Triệt, trong nháy mắt làm gã cả kinh nhảy dựng lên.

Hứa Triệt nhìn bốn phía, khẩn trương hỏi: "Là ai, ở đâu?"

Nhưng trong phòng lại không có bất kỳ thân ảnh người nào.

Ngay vừa rồi Hứa Triệt nói một mình, phân hồn Viên Minh biến thành hồn nha trong suốt chui vào trong cơ thể gã, phụ thể trên người gã.

Viên Minh vốn là vì cứu Ô Lỗ mà đến, nhưng hôm nay nhìn thấy có người thà chết chứ không chịu khuất phục, cũng không thể thấy chết không cứu.

Dưới tình huống bình thường, phân hồn phụ thể người sống, lại có ý áp chế thần hồn và ý thức nguyên chủ, làm nó rơi vào một loại trạng thái mơ hồ nửa mê nửa tỉnh, như vậy cho dù phân hồn từ bỏ phụ thể, người kia nhiều nhất sẽ chỉ cảm thấy vừa rồi trở nên hoảng hốt, cũng sẽ không phát hiện dị thường gì.

Nhưng loại áp chế này là khả khống, giống với hiện nay, phân hồn cũng không áp chế ý thức Hứa Triệt, từ đó làm gã có thể trao đổi được với phân hồn trong thức hải.

Đương nhiên, Hứa Triệt phát giác không được phân hồn tồn tại, loại trao đổi này đối với gã, lại giống với truyền âm nhập mật, cũng sẽ không liên tưởng đến trên thân Hồn tu.

Thấy Hứa Triệt khẩn trương, phân hồn an ủi: "Ngươi không cần kinh hoảng, lúc này ta cũng không ở chỗ này, chỉ là cảm giác được khát vọng của ngươi, mới truyền âm cho ngươi."

"Ngươi rốt cuộc là ai?" Hứa Triệt hỏi.

"Ta chính là Minh Nguyệt thần, chính là thần cứu tế thế nhân, cũng là thần dẫn dắt đám người truy đuổi tự do." Phân hồn đáp.

"Thần? Ngươi là Nguyên anh... không, vẫn là tu sĩ Kết Đan?" Tâm tình Hứa Triệt dần dần bình phục, giống với đa phần tu sĩ, gã cũng không tin vào sự tồn tại của thần linh.

Hoặc là trong nhận thức của gã, tự xưng là thần, bất quá là tu sĩ lớn mạnh mà thôi.

Nhưng phân hồn lại cười hai tiếng hỏi: "Cái gọi là thần, chính là nghe đám người cầu nguyện, trả lời đám người cầu nguyện, đối với những kẻ trong sa mạc bởi vì thiếu nước mà sắp chết, có thể cho bọn hắn nguồn nước chính là thần, mà đối với những kẻ hãm sâu trong nhà tù, có thể cứu bọn họ khỏi bể khổ chính là thần."

Hứa Triệt nuốt một ngụm nước miếng: "Ngươi nói là, ngươi nguyện ý cứu ta ra ngoài?"

"Không sai, chỉ cần ngươi nguyện ý dâng lên tín ngưỡng với ta, truyền bá danh hào ta, cứu càng nhiều người trong thủy hỏa, ta sẽ hạ xuống thần lực, giải cứu chúng sinh gặp nạn." Phân hồn nói.

Nghe vậy, trong mắt gã lóe lên một tia cảnh giác, nhưng rất nhanh, tia cảnh giác này lại tan thành mây khói.

Ngày nay gã đã cùng đường mạt lộ, nếu không cũng sẽ không nghĩ tới tự sát, bất luận cơ hội nào chạy trốn trước mắt, đối với gã, đều là cây cỏ cứu mạng tuyệt đối không thể từ bỏ.

"Được, ta đáp ứng ngươi, tiếp theo ta nên làm thế nào?" Hứa Triệt gật gật đầu, đưa ra quyết định.

"Mỗi ngày thành tâm cầu nguyện là được, còn lại ta sẽ bảo sứ giả báo cho ngươi." Thanh âm phân hồn dần dần mơ hồ đi xa.

"Sứ giả là ai, ta làm sao tìm được hắn?" Hứa Triệt vội vàng hỏi.

"Tả Khinh Huy."

Thanh âm phân hồn hoàn toàn biến mất không thấy nữa. Trong phòng, Hứa Triệt đứng tại chỗ, cúi đầu suy nghĩ tìm tòi thật lâu, cuối cùng hít sâu một hơi, chắp tay trước ngực hướng lên bầu trời cầu nguyện.

"Minh Nguyệt thần ở trên, tín đồ Hứa Triệt, khẩn cầu ân điển của ngài..."

Sắp tới giờ Tý.

Trong quặng mỏ, trên mái vòm pháp khí chiếu sáng tản ra ánh sáng yếu ớt, tựa như trăng sáng giữa trời, phủ xuống đại địa ngân huy. Một con hồn nha xuyên thẳng qua thạch ốc, tìm kiếm tung tích Ô Lỗ.

Cả tòa quặng mỏ đều bị trận pháp khổng lồ bao phủ, tương tự Hãm Sa Thành, trận pháp này có thể chống cự đám Hắc Phong mang tới sát khí ăn mòn, cũng có thể cách trở độn địa thuật.

Đương nhiên, dọc theo đường đi hầm mỏ cũng không có trận pháp bao phủ, bởi vậy phàm có tu sĩ muốn xuống hầm mỏ đào quáng, chắc chắn sẽ có một người tu sĩ đi theo giám sát.

Mà ngày nay, đêm đã khuya, nhóm giám sát đã trở về trụ sở của mình, chỉ để lại mấy người trấn giữ nhóm tu sĩ quáng nô.

Ở khu vực cửa ra vào túc phòng, nếu muốn tìm người, lúc này không gì thích hợp bằng.

Nhóm giám sát cũng không hạn chế khu vực hoạt động trong túc phòng của nhóm quáng nô, chỉ bất quá, sau một ngày mệt nhọc, đa phần quáng nô cũng sẽ không ở thời điểm này loạn chuyển khắp nơi, đều sớm trở về phòng nghỉ ngơi, để ngày sau có sức lao động.

Nhưng sinh hoạt buồn tẻ tối tăm không mặt trời này, cũng không phải tất cả mọi người có thể chịu được.

Trong lòng bọn họ đè nén cảm xúc bực bội cần phát tiết, không phải hướng bản thân, chính là hướng người khác.

Trong quá khứ, người giống Hứa Triệt bị hiện thực tuyệt vọng đè sập mà lựa chọn tự sát tuyệt không phải số ít. Bởi vậy, Quy Nguyên Tông cố ý tạo ra một phiến khu vực giác đấu trường tại chỗ sâu túc phòng, để nhóm quáng nô phát tiết bất mãn.

Đây cũng không phải là thương hại nhóm quáng nô, mà là xuất từ xem bọn họ là công cụ đào quáng trân quý.

Phân hồn du đãng trên không khu vực túc phòng, rất nhanh phát hiện một tòa kiến trúc lóe lên ánh đuốc, tiếng người huyên náo.

Chỉnh thể nó hiện lên hình khuyên, bên ngoài cao bên trong thấp, trên thềm đá xung quanh ngồi vây quanh tốp năm tốp ba không ít người, xem cách ăn mặc có quáng nô, có đệ tử thủ vệ Quy Nguyên Tông, lúc này cả bọn đều nhìn về phía vị trí trung tâm quảng trường, nơi đó đang có một tu sĩ quáng nô chiến đấu với một con yêu thú cấp một hạ giai.

Con yêu thú kia chính là một con thạch tích, toàn thân bám vào cát đá, hình thể không lớn, cao chưa tới một người, ngoại trừ da dày thịt béo tay chân răng sắc bén, không có bản sự khác.

Nhưng bởi vì bị áp chế pháp lực, lại không có pháp khí nơi thân, tu sĩ quáng nô lúc này chỉ có thể thi triển một chút pháp thuật uy lực thấp, đánh vào trên thân thạch tích, chỉ có thể đánh rơi cát đá bám bên ngoài thân nó, căn bản không tạo ra nhiều tổn thương.

Bởi vậy tu sĩ quáng nô nhiều lần rơi xuống hạ phong, thỉnh thoảng bị thạch tích nắm lấy cơ hội trảo trúng, ở trên người lưu lại vết thương máu chảy đầm đề.

Quần áo trên người tu sĩ quáng nô đã bị máu tươi nhiễm đỏ, lúc này thể lực y cũng dần dần chống đỡ hết nổi, mắt thấy sẽ biến thành bữa ăn của thạch tích, trong lòng y tràn đầy tuyệt vọng, ngẩng đầu nhìn chỗ phía bắc đài cao giác đấu trường một cái, mang theo vẻ khẩn cầu.

Mà trên đài cao quảng trường, ba tên tu sĩ mặc trang phục đệ tử Quy Nguyên Tông Trúc Cơ kỳ đang ngồi bên cạnh một cái bàn to lớn, nhìn pháp khí chiếu lên cuộc chiến ở trung tâm bàn tròn, có người mừng rỡ, có người nổi nóng.

"Thật là vô dụng, uổng công chọn trúng hắn!" Một gã nam tu tóc dài nổi giận đùng đùng nói.

Ở bên tay trái gã, một tu sĩ to mọng vui tươi hớn hở đưa tay, nắm linh thạch trên bàn, cười nói: "Ai nha, Cung sư huynh đừng nóng giận, thạch tích này vốn có lực phòng ngự kinh người, hắn có thể chống đỡ đến bây giờ đã không tệ."

"Xúi quẩy!" Nam tu tóc dài vẫn một mặt bất mãn, vì thua linh thạch nên rầu rĩ không vui.

Lúc này, lại có một gã tu sĩ lông mày nhỏ nhắn mở miệng nói: "Cung sư huynh, đánh cược đã kết thúc, vẫn nên để người dẫn thạch tích đi, tiếp tục đánh nữa sẽ chết người đấy."

"Vậy thì sao, hại ta thua linh thạch, tên chó chết này chết là xong." Nam tu tóc dài chẳng thèm để ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận