Tiên Giả

Chương 933: Tam Giới giáo mưu đồ

"Ngươi bị nhốt trong Hi Hòa điện không bao lâu thì không gian trong này đột nhiên xuất hiện dị động. Phía Tây Nam xuất hiện một cột sáng màu bạc cực lớn xông thẳng lên trời, động tĩnh rất lớn. Lúc ấy Tư Mã Trường Cầm đang dẫn đám tu sĩ kia giao thủ với chúng ta, thấy dị tượng này đã lập tức dừng tay, cùng nữ hoàng bệ hạ đuổi về phía đó. Nếu như ngươi muốn gặp nữ hoàng bệ hạ thì cứ đi qua đó là được." Viêm Lang Vương đưa tay chỉ về phía Tây Nam, cũng là phương hướng mà linh lực trong linh mạch lưu động.
"Đã như vậy sao ngươi không cùng Vu Vũ tiến đến?" Viên Minh lại hỏi.
"Ta có việc nữ hoàng giao phó." Viêm Lang Vương đáp.
Viên Minh nhìn chằm chằm vào Viêm Lang Vương một lúc lâu, đến khi trên trán đối phương chảy từng giọt mồ hôi to như hạt đậu xuống. Hắn mới ngửa mặt lên trời cười một tiếng dài, phất tay gọi ra Lôi Vũ rồi phóng người lên, vọt thẳng về phía Tây Nam, nhanh chóng biến mất ở cuối chân trời.
"Chủ nhân, Vạn Yêu nữ hoàng ám toán ngươi, mấy người này tuyệt đối có liên quan, sao không giết hết bọn chúng, tốt xấu còn trút giận được." Lôi Vũ hỏi.
"Mấy người này có vấn đề, bọn hắn không phải là người Vạn Yêu quốc. Biến hóa chi thuật quá lợi hại, nếu Hỏa Nhãn Kim Tinh của ta không ngưng kết đạo ấn thì cũng không nhìn ra." Viên Minh trầm mặc, ánh mắt lóe ánh vàng kim nói.
Lôi Vũ nghe vậy mà giật mình, vội nói: "Vậy bọn họ là kẻ nào?"
"Không biết, lần này tìm kiếm thiên hỏa vô cùng náo nhiệt, có kẻ khác lẻn vào cũng không kỳ quái. Chúng ta có chuyện quan trọng hơn, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện." Viên Minh lắc đầu.
Viêm Lang Vương cùng bốn yêu đều bị một cỗ lực lượng quái dị bao phủ, gã chỉ nhìn ra bốn người ngụy trang, lại không nhìn ra bản thể bọn họ.
Đến khi Viên Minh đi xa, Viêm Lang Vương bỗng nhiên đưa tay vuốt qua mặt, một mảng khói đen chui ra khỏi thân thể gã. Dung mạo gã nhanh chóng biến hóa, cuối cùng biến thành một thanh niên có gương mặt ôn hòa, là Tô Vô.
Cùng lúc đó, ba tộc nhân Hỏa Lang cấp năm theo sau gã cũng nhao nhao dỡ xuống lớp ngụy trang.
Các nàng là Tô Dĩnh Tuyết, Hắc Liên, còn người cuối cùng toàn thân phủ trong lớp áo đen, mặt đeo mặt nạ, tựa hồ căn bản không muốn để lộ ra chân dung.
Người này tu vi hơi yếu, chỉ có Phản Hư trung kỳ.
"Giáo chủ, cứ vậy mà thả Vạn Thiên Nhân đi sao?" Lúc này Tô Dĩnh Tuyết mới tiến lên hỏi.
"Ngươi muốn nói cái gì? Tam Giới giáo chúng ta cũng không phải là Bái Huyết giáo năm đó, gặp ai giết nấy." Tô Vô liếc nhìn nàng.
"Ý thuộc hạ không phải như vậy. Tam Giới giáo chúng ta hiện nay đang cần có nhân tài, Vạn Thiên Nhân kia là tán tu, tu vi không chỉ đạt tới Pháp Tướng kỳ mà còn là Trận Pháp sư cấp sáu. Nếu có thể mời chào vào giáo được thì có thể tăng cường thực lực bổn giáo lên nhiều." Tô Dĩnh Tuyết đề nghị.
"Dĩnh Tuyết, nhiều năm như vậy tu vi trận pháp của ngươi tinh tiến không ít nhưng nhãn lực lại không tăng lên bao nhiêu cả." Tô Vô lắc đầu nói.
"Kính xin giáo chủ chỉ điểm." Tô Dĩnh Tuyết cúi đầu nói.
"Trên đời này có vài người có thể chiêu làm thủ hạ, có vài người lại không thể. Vạn Thiên Nhân chính là người thứ hai, vô luận tâm tình hắn có biến hóa gì thì ánh mắt của hắn vẫn cất giấu một tia ngạo khí. Loại người này hoặc là không màng danh lợi, hoặc là dã tâm bừng bừng, không thể nào nguyện ý cúi thấp người dưới trướng kẻ khác được." Tô Vô bình thản nói.
"Nếu vậy sao giáo chủ không thu hắn làm Thiên Thiền khôi lỗi, như vậy sẽ có được thủ hạ cường lực, còn hơn để cho hắn chạy mất." Tô Dĩnh Tuyết nghi hoặc hỏi.
"Có phải ngươi sống ở Ma giới quá lâu nên đã lây nhiễm phong cách hành sự của Ma tộc mất rồi không? Động một chút đã muốn giết người." Tô Vô nhíu mày quát lớn.
"Thuộc hạ biết sai." Tô Dĩnh Tuyết gấp gáp nói, nhưng lòng thầm oán thán không thôi.
Muốn nói hung tàn thích giết chóc thì Xuất Vân giới, kể cả Ma giới này nữa có mấy ai qua được Tô Vô?
"Coi như ta muốn động thủ cũng không đơn giản như ngươi nghĩ đâu. Vạn Thiên Nhân này không phải là pháp tướng bình thường, hắn là đồng tu hồn thể pháp tam hệ, tuy rằng tu vi thần hồn chỉ tới Ngôn Vu, thân thể lại thành tựu Bất Tử Chi Thể. Thể tu Bất Tử Chi Thể là khó dây dưa nhất, coi như ta tự mình ra tay cũng chưa chắc bắt được hắn, huống chi đại sự ở trước mắt, ta cũng không định lãng phí thời gian trên người hắn." Tô Vô nói tiếp.
Lời này vừa nói ra, không chỉ Tô Dĩnh Tuyết lắp bắp kinh hãi mà hai người kia cũng đầy kinh ngạc.
Trong tam tu pháp thể hồn thì thể tu không có cảm giác tồn tại cao, không được hai hệ kia để mắt tới. Nhưng một khi đột phá Bất Tử Chi Thể thì tình hình lại khác hẳn, bất kỳ ai cũng không dám khinh thường, dù là tu sĩ Đại Thừa cũng không dám.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, thể tu Bất Tử Chi Thể thật sự rất khó có thể triệt để giết chết được.
"Thời gian quý giá, ngươi dẫn chúng ta chậm rãi đi dạo thế này được sao? Tư Mã Trường Cầm cùng Vạn Yêu quốc đều đã tới Tam Giới tháp, ngươi không sợ bọn họ cướp mất quyền khống chế Tam Giới phi chu?" Hắc Liên nhanh chóng thu lại vẻ dị sắc trong ánh mắt, chen lời hỏi.
"Ta tất có tính toán riêng, yên tâm đi, trừ ta ra, không gian này không có người thứ hai khống chế được Tam Giới phi chu. Bọn hắn muốn tranh giành thì cứ để bọn họ tranh giành. Ta muốn xem xem tình trạng tổn hại của Tam Giới phi chu một chút, bằng không thì tới tay mà không dùng được, chẳng khác nào làm trò cười cả." Tô Vô cười giải thích nói.
"Ngươi nắm chắc là được." Hắc Liên khẽ gật đầu, không nói nhiều.
"Giáo chủ, nếu như người không rảnh phân thân, không bằng để thủ hạ đi qua Tam Giới tháp xem thử chào mời thêm một ít nhân thủ cho đại nhân được không. Có Hắc Liên đại nhân cùng Tô đại sư, thuộc hạ có ở đây hay không cũng không quan trọng." Đúng lúc này, tên tu sĩ Phản Hư đeo mặt nạ chủ động nói, giọng nói là của một nam tử thanh niên.
"Tùy ngươi, chỉ cần đừng làm đừng chậm trễ chuyện của ta là được." Tô Vô không thèm liếc nhìn nam tử đeo mặt nạ, phất phất tay.
Nam tử đeo mặt nạ mới thi lễ với Tô Vô rồi quay người theo phương hướng Viên Minh rời đi lúc nãy mà bay đi.
Khói đen trên người gã lại xuất hiện, bao trùm lấy thân thể, lại lần nữa hóa thành Yêu tộc cấp năm.
"A, thủ hạ mới mời chào được của ngươi có thực lực không cao lắm, được cái rất có tâm tư lập công, hi vọng đừng tham công liều lĩnh mà sơ suất, liên lụy đến chúng ta." Hắc Liên trào phúng nói.
"Không sao, ta đã đưa cho gã một con Thiên Thiền biến thân cố định, không cách nào sưu hồn, nếu chết cũng sẽ hóa thành một bãi nước mủ, không xảy ra chuyện gì được." Tô Vô khoát tay áo.
"Người này làm việc tận tâm, cũng lanh lợi, có cấp cho gã vài món át chủ bài bảo vệ tính mạng hay không? Phản Hư trung kỳ trong không gian này tính ra chỉ là tồn tại thấp nhất mà thôi." Tô Dĩnh Tuyết đề nghị.
"Không cần, cỡ như gã thì muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, Tam Giới giáo còn đủ chuyện xử lý, không dư thừa tài nguyên đầu tư trên người gã." Tô Vô lạnh lùng đáp.
Mấy người Tô Vô không hạ giọng nói, nam tử đeo mặt nạ rời đi cũng chưa xa, âm thanh này truyền tới rõ ràng nhưng người này lại không có phản ứng chút nào, như thể ba người Tô Vô không phải nói mình vậy.
Ba người Tô Vô cũng lần nữa xuất phát, bóng người nhanh chóng biến mất nơi chân trời.
Hai ngày sau, Lôi Vũ chở Viên Minh rốt cuộc đã ra khỏi bình nguyên đỏ thẫm bao la bát ngát kia.
Cảnh sắc trước mặt đại biến, không còn một mảng đỏ thẫm nữa mà là dãy núi màu bạc trập trùng liên miên.
Khu vực dãy núi này chỉ toàn là thân núi trụi lủi, không có nửa điểm thực vật bao phủ. Không rõ có phải do nham thạch thân núi có chứa kim loại nào đó hay không mà dưới ánh mặt trời, thân núi phản xạ màu trắng bạc kim loại sáng bóng.
Viên Minh đáp xuống một ngọn núi thấp bé, cảm thụ thoáng qua linh mạch lưu động dưới mặt đất, phát hiện chỉ có chừng ba phần mười chảy về phía trong dãy núi, còn bảy phần lại chuyển về một hướng khác.
Mặt hắn lộ ra vẻ kỳ quái, đang suy nghĩ nên tìm kiếm bên nào. Bỗng nhiên hắn cảm nhận được trong dãy núi truyền đến một tràng chấn động va chạm pháp lực như có người đang giao chiến với nhau.
Viên Minh thoáng cảm ứng cường độ chấn động, phát hiện song phương kịch đấu đều có tu vi Pháp Tướng kỳ bèn lấy ra Độn Thiên Thạch phù, kích phát phù rồi biến mất.
Làm xong hết những thứ này, hắn mới hành động, phi độn về phía bên kia.
Lướt qua chừng năm sáu đỉnh núi, Viên Minh mới nhìn thấy được chỗ chấn động phát ra nằm trong thung lũng giữa ba ngọn núi. Có hai nhóm người đang chém giết sinh tử với nhau.
Hai nhóm người này, một bên có ba người là Long Hầu, Long Ngữ Hoàn và Long Ngâm Không, còn bên kia số người nhiều hơn một chút. Rõ ràng là Vương Phục Long mang theo bảy tám tu sĩ Phản Hư Lạc Nhật tông.
Trước đây Lạc Nhật tông không có nhiều người tiến vào không gian này, hiện tại xem ra trên người Vương Phục Long có mang theo một linh bảo không gian.
Long Hầu cùng Vương Phục Long giao chiến say sưa, cách những người khác khá xa, không ai lân la qua đó.
Long Ngâm Không cùng Long Ngữ Hoàn liên thủ ứng đối tu sĩ Lạc Nhật tông vây công, hai người hoàn toàn bộc lộ thực lực, đều là tu sĩ Pháp Tướng kỳ.
Thực lực giữa Pháp Tướng kỳ cùng Phản Hư kỳ chênh lệch không chỉ một bậc, cho nên bảy tám tu sĩ Lạc Nhật tông căn bản không phải là đối thủ. Nhưng Long Ngâm Không cùng Long Ngữ Hoàn đều bị thương rất nặng, cho nên chỉ có thể phát huy ra ba bốn phần mười thực lực, do đó mà hai bên miễn cưỡng bất phân thắng bại.
Chiến trường hai bên đều rơi vào trạng thái giằng co, nhìn tình hình hẳn trong thời gian ngắn không có bên nào áp được bên nào.
"Làm sao hai nhóm người này lại đấu nhau?" Viên Minh cảm thấy kinh ngạc, mắt quét qua một vòng, rồi nhanh chóng dừng lại trong hư không chỗ giữa hai chiến đoán.
Không gian nơi đó có vết nứt giăng đầu khắp nơi, lập lòe ánh sáng bạc sáng tối, bao phủ toàn bộ mấy trượng quanh đó.
Ở giữa khu vực đó là một lệnh bài màu trắng bạc đang lơ lửng, giống hệt với lệnh bài màu bạc của Viên Minh, đúng là Đăng Thuyền lệnh của Tam Giới tiên chu.
"Hóa ra là đang tranh đoạt Đăng Thuyền lệnh." Viên Minh thầm nghĩ.
Hắn không có hứng thú nhiều với Đăng Thuyền lệnh như Đại Nhật Lưu Ly viêm, nhưng không có nghĩa gặp phải sẽ không lấy đi.
Viên Minh tập trung nhìn, bao quanh Đăng Thuyền lệnh đều là mảnh vỡ không gian, bên ngoài là mảnh lớn dài chừng nửa xích, bên trong vết nứt không gian nhỏ hơn nhưng số lượng vết nứt lại nhiều hơn rất nhiều.
Vết nứt không gian to nhỏ bao bọc kín kẽ Đăng Thuyền lệnh, nói cách khác muốn cướp lấy Đăng Thuyền lệnh nhất định phải xuyên qua tầng tầng vết nứt không gian.
Viên Minh ước lượng một phen, khống chế rễ cây Bất Tử thụ đâm rách hư không, cuốn về phía miếng Đăng Thuyền lệnh kia.
Nhưng mà rễ cây Bất Tử thụ mới tới gần Đăng Thuyền lệnh thì đã có một luồng lực không gian chi lực vặn vẹo xé rách rễ cây, hút vào một vết nứt không gian khác.
Viên Minh thấy phương hướng bị lệch bèn khống chế rễ cây Bất Tử thụ chuyển, tiến tới gần Đăng Thuyền lệnh.
Nhưng mà lực lượng không gian chi lực hỗn loạn căn bản không thể khống chế được, rễ cây Bất Tử thụ vừa động đã bị một vết nứt không gian khác kéo vào, xoắn vỡ nát ra.
Vết nứt không gian nơi này vốn luôn lưu chuyển, rễ cây Bất Tử thụ vừa xuất hiện lại biến mất cũng không khiến ai chú ý tới cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận