Tiên Giả

Chương 991: Tam đại Ma Đế

Không vừa dứt lời, một chiếc nhẫn hình trăng khuyết có màu xanh biếc từ trong Thâu Thiên Đỉnh bay ra, rồi nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay của Viên Minh.
Chiếc nhẫn được bao phủ bởi một lớp sương mù linh khí mỏng manh, mơ hồ và huyền bí, giống như một hình ảnh phản chiếu mơ ảo.
Viên Minh nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào, linh khí trong nháy mắt co rút lại, hóa thành bóng trăng trong lướt qua đầu ngón tay hắn.
Đột nhiên, một cỗ lực lượng không thể giải thích được dung nhập vào cơ thể hắn, khiến thần hồn của hắn cảm thấy mát mẻ dễ chịu, đến mức hắn mơ hồ có cảm giác muốn thoát khỏi cơ thể mình.
Viên Minh lập tức khoanh chân ngồi xuống, trong thức hải, chủ hồn của hắn chậm rãi rời khỏi cơ thể.
Lúc này, bóng trăng trong trên chiếc nhẫn lại nhấp nháy, chủ hồn của Viên Minh trong nháy mắt cảm giác như thế giới đang quay cuồng, giống như đang ở trong bầu trời rộng lớn đầy sao.
Khi tầm nhìn của hắn trở nên rõ ràng trở lại, Viên Minh kinh ngạc phát hiện chủ hồn của mình đã biến thành một vầng trăng sáng, treo cao trên bầu trời.
Nhìn xuống có thể phóng tầm mắt bao quát vô tận núi sông, rừng rậm và thành trì hùng vĩ, đây là khung cảnh của Vạn Yêu Sơn Mạch, lấy Bạch Đế Thành làm trung tâm.
Cùng lúc đó, Nguyệt Hoa chi lực trút xuống như thác, dung nhập vào bên trong chủ hồn của hắn.
Tốc độ kia phải nhanh không chỉ gấp mấy lần so với trước kia.
Trong lòng Viên Minh vui mừng quá đỗi, lúc này vận chuyển Minh Nguyệt Quyết, bắt đầu yên lặng tu luyện.
Những năm qua, dưới sự dốc lòng chỉ dạy của Tịch Ảnh, hắn đã đem Vấn Tình Quyết tu luyện đến cảnh giới Ngự Tình.
Bây giờ có Nguyệt Thần Giới Chỉ phụ trợ, hắn tin tưởng khoảng cách đột phá Luyện Tình Cảnh, tinh luyện Thất Phách, có được tư cách đột phá Mệnh Vu, đã ở trong tầm tay.
Mà trong lúc đồng thời tu luyện thần hồn, Viên Minh cũng không lười biếng tu luyện cả nhục thân.
Tu luyện Bất Tử Chi Thể tất nhiên là chuyện không cần nhiều lời, tâm tư lớn nhất của hắn bây giờ vẫn đặt ở bên trên việc cô đọng Ngũ Hành Đạo Quả.
Theo Ngũ Hành linh lực ở bên trong Thế Giới Chi Thụ không ngừng tràn vào thể nội, pháp lực của hắn cũng cùng một lúc với hồn lực, vững bước tăng lên.
Vạn Yêu Sơn Mạch.
Trong khu rừng Tử Trúc rộng mênh mông, lá trúc nhẹ nhàng lay động, phát ra tiếng sàn sạt, tựa như âm thanh của tự nhiên.
Ở sâu trong cánh rừng Tử Trúc rộng mênh mông này, phía trên một tảng đá khổng lồ bằng phẳng, một lão giả có đôi mắt mù đang ngồi trên đó.
Lão ta chống gậy, trên người mặc một chiếc áo dài đơn giản, khuôn mặt đã già nhưng toát ra khí chất điềm tĩnh và trang nghiêm.
Lão đang cầm trong tay một chiếc cốc nước làm bằng ống tre, hơi ngửa đầu lên uống, nước theo miệng cốc chảy vào trong cổ họng lão, phát ra tiếng ùng ục.
Cách đó không xa, chàng thanh niên Ô Lỗ đang ngồi trên đá, hai tay gã đang siết chặt một đầu của sợi dây thừng màu vàng, vẻ mặt tập trung và lo lắng.
Đầu dây bên kia là một lão giả râu xanh đang bị trói, lão ta mặc áo bào cũng màu xanh lá cây, tay chân lão ta thì bị trói chặt lại bằng sợi dây thừng màu vàng, giống như một con côn trùng xanh bị vướng vào trong sợi dây màu vàng và bị nó quấn quanh, lão ta giãy giụa không ngừng, nhưng lại không thể di chuyển được mảy may.
“Hạ Hiệt, ngươi mau thả ta rai!” lão giả râu xanh lớn giọng hét lên, trong âm thanh tràn đầy phẫn nộ cùng bất đắc dĩ.
Lão ta chính là khí linh của Tam Giới Tiên Thuyền - Giới Sát, lúc này lại rơi vào tình trạng chật vật như thế, khí chất tiên phong đạo cốt đã bay sạch, không còn sót lại chút gì.
Lão giả mù mắt là Hạ Hiệt đối với chuyện Giới Sát gầm thét, thì buông chén nước xuống, sau đó đưa đôi mắt mù chậm rãi chuyển hướng về phía Giới Sát.
Giọng nói của Hạ Hiệt trầm tĩnh, như có thể xuyên thấu lòng người : ”Chỉ cần ngươi đồng ý giúp đỡ, ta đương nhiên sẽ để cho ngươi đi.”
“Ta chỉ là một khí linh, không muốn nhúng ta vào chuyện của ngươi, các ngươi vì cái gì cứ phải ép buộc lẫn nhau chứ?” Giới Sát nghe vậy, bất đắc dĩ nói ra với vẻ đau khổ.
“Giới Sát đạo hữu khiêm tốn rồi, tu vi trận pháp của ngươi đã đạt đến tiêu chuẩn cấp bảy, để ở bất kỳ đâu cũng đều là nhân tài hiếm có, nếu như ngươi có thể xuất thủ giúp đỡ một tay, phần thắng của Xuất Vân Giới cũng liền có thể tăng lên không ít.” Hạ Hiệt mỉm cười nói.
“Các ngươi đối đãi với ta như vậy, cho dù ta đồng ý đi chăng nữa, cũng không có khả năng hết lòng xuất lực.” Giới Sát không giãy giụa nữa, tức giận nói.
Lúc này, Ô Lỗ cũng mở miệng nói : ”Tiền bói, lần này chính là do Ma Giới cùng Vạn Yêu Quốc bọn hắn cấu kết, mới làm hại Tam Giới Tiên Thuyền mất đi động lực, tổn hại nghiêm trọng, ngài thực sự có thể nuốt trôi được cục tức này sao?”
Nghe lời ấy, Giới Sát quả nhiên biến sắc, trong mắt lão cũng sinh ra lửa giận.
Ô Lỗ thấy thế thì nhân lúc lửa cháy đổ thêm dầu, nói tiếp : ”Tiền bối, ngài cũng không muốn để bọn chúng đạt được dễ dàng như thế chứ, chỉ cần ngài đáp ứng hỗ trợ, vãn bối có thể ở đây lập thệ, sau này cho dù phải bỏ ra tính mệnh làm đại giá, cũng tuyệt đối sẽ giúp tiền bối đoạt lại Tam Giới Tiên Thuyền từ trong tay Ma Giới, trả nó lại về cho tiền bối.”
Giọng của hắn âm vang mạnh mẽ, hiển nhiên là đã hạ quyết tâm.
Giới Sát vẫn không hề lay động, kiên quyết nói : ”Đầu tiên là uy hiếp, sau đó là xúi giục, một già mộ trẻ các ngươi đang ở đây diễn tiết mục mặt đỏ mặt đen cho ai xem vây? Ta nói không muốn lẫn vào chính là không muốn lẫn vào, bây giờ ta chỉ muốn tìm một chỗ để an an ổn ổn tu luyện, các ngươi cũng đừng ép ta, ta chắc chắn sẽ không đáp ứng!”
Ô Lỗ thấy thế thì thở dài, bất đắc dĩ nhìn về phía Hạ Hiệt.
Gã biết rõ, muốn thuyết phục Giới Sát cũng không dễ dàng.
Hạ Hiệt cũng thở dài, sau đó tiện tay cầm ống trúc ném đi, xoa xoa đôi tay ở trước mặt mình một cái.
Động tác như tùy ý của lão, lại lộ ra một cỗ uy nghiêm không thể nghi ngờ.
Chợt, hai tay của lão tách ra, trong hai lòng bàn tay trái phải đồng thời lóe lên ánh sáng tím, sau đó hóa thành hai cái phù văn cổ quái màu tím.
Phù văn này giống như ẩn chứa lực lượng thần bí nào đó, khiến cho người ta nhìn vào mà tự giác tim đập nhanh.
Bỗng hai tay của Hạ Hiệt đồng thời đẩy ra một cái, nhanh như chớp đánh vào trán của Ô Lỗ và Giới Sát.
Hai người căn bản không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy có một cỗ lực lượng mạnh mẽ tràn vào thể nội, trong nháy mắt tràn ngập toàn thân.
Hai cái phù văn màu tím đồng thời chợt lóe lên một cái giữa mi tâm của hai người, sau đó thu ánh sáng lại, rồi nhanh chóng lặn vào trong da thịt, và biến mất không thấy gì nữa.
“Hạ Hiệt tiền bối, ngài làm gì vậy?” Ô Lỗ trợn to mắt, có chút giật mình hỏi.
Không chờ Hạ Hiệt đáp, Giới Sát đã lớn tiếng chửi mắng loạn lên.
“Hạ Hiệt! Lão tặc vô sỉ đáng chém ngàn đao nhà ngươi, vậy mà dám trồng Song Sinh Chú cho lão tử!” trong giọng nói của Giới Sát đã tràn đầy sự phẫn nộ và khiếp sợ.
“Song Sinh Chú?”
Mặc dù Ô Lỗ không biết đó là cái gì, nhưng thấy Giới Sát phản ứng mãnh liệt như thế thì cũng biết đây chẳng phải là vật tốt lành gì.
“Yên tâm đi, với hắn thì đúng là không phải đồ tốt lành gì, nhưng đối với ngươi mà nói thì lại là đồ tốt không thể tốt hơn.” Hạ Hiệt vỗ vỗ bả vai của ô Lỗ an ủi, nhưng hiển nhiên lời này vẫn chưa đủ để đánh tan đi nỗi lo trong lòng gã.
“Kính xin tiền bối chỉ rõ!” Ô Lỗ cố hỏi thêm.
“Song Sinh Chú chính là một loại chú ấn đem tính mệnh của hai người gắn kết lại với nhau, cũng chỉ là trò vặt vãnh thôi, bây giờ tính mệnh của ngươi và Giới Sát đã buộc chặt lại cùng nhau, xem như quan hệ kiểu có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, chỉ cần ngươi xảy ra chuyện, chẳng máy chết mất thì Giới Sát kia mặc dù chạy tới nơi đâu, cũng sẽ cùng chết đi với ngươi.” Hạ Hiệt vui vẻ vừa cười vừa giải thích.
Ô Lỗ nghe xong thì lập tức hiểu được.
Có sự ước thúc của Song Sinh Chú, Giới Sát coi như muốn bàng quang cũng không thể nào thờ ơ được nữa, lão ta nhất định phải giúp đỡ và bảo vệ Ô Lỗ, chỉ cần chuyện mà Ô Lỗ dính vào thì lão ta dù muốn hay không cũng phải dính vào theo.
“Hạ Hiệt ơi là Hạ HIệt, cái lão quỷ trời đánh thánh vật nhà ngươi, thật sự hại chết lão tử rồi!” Giới Sát vẫn còn đang mắng nhiếc không ngừng.
“Được rồi, được rồi, chỉ cần ngươi xuất thủ trợ giúp Xuất Vân Giới chống được lần đại chiến giới vực này, mặc kệ công lao nhiều ít, ta đều sẽ lập tức giúp ngươi giải trừ Song Sinh Chú, đồng thời giúp ngươi hoàn thành nguyện vọng tiến về những giới vực khác, được chưa?” Hạ Hiệt đứng móc móc lỗ tai, thở dài nói ra.
“Cái này khác nào thả rắm đâu, lão tử còn có lựa chọn sao? Ta liền biết một khí dính líu quan hệ cùng đồ vô sỉ nhà ngươi, liền khẳng định không có chuyện tốt.” Giới Sát cũng thở dài nói ra.
Chợt lão ta quay sang đánh giá Ô Lỗ một cái từ trên xuống dưới, hung dữ cảnh cáo gã : ”Tiểu tử, trước khi Song Sinh CHú được giải trừ, tốt nhất là ngươi nên tiếc mệnh một chút cho lão tử!”
Ô Lỗ bất đắc dĩ ôm quyền.
Hạ Hiệt thấy thế, chậm rãi quay người, hơi ngẩng đầu lên nhìn về phía xa xa một chút.
Một lát sau, nụ cười trên mặt lão từ từ thu liễm lại, trong miệng lẩm bẩm nói : ”Ài, hy vọng có thể theo kịp…”
Ma Giới.
Tại một chỗ vùng đất hoang vắng.
Trên vòm trời, vầng trăng lẻ loi treo cao, tỏa ra ánh sáng lành lạnh, làm cho cái nơi khỉ ho cò gáy này càng tăng thêm sự thần bí cùng cô quạnh.
Dưới ánh trăng, một mảnh sa mạc màu trắng nhìn không thấy bờ ranh giới, đá vụn khắp nơi, giống như xương trắng chất thành đống, làm lòng người kinh hãi.
Ở giữa phiến sa mạc này, có mộ hồ nước màu đen, nó giống như một viên Ngọc đen được khảm nạm trên mặt đất, tỏa sáng tĩnh mịch dưới ánh trăng.
Trên mặt hồ, một thanh niên toàn thân trần trụi, đang lẳng lặng lơ lửng tại đó.
Trên người hắn hiện đầy vết thương lớn nhỏ không đều, nhìn qua mà giật mình, nhưng cặp mắt lạnh lẽo kia của hắn lại nhìn chằm chằm lên vầng trăng lẻ loi trên bầu trời kia, với đầy vẻ bất khuất cùng phẫn hận.
Lúc này, bên hồ bỗng truyền đến tiếng bước chân nặng nề, phá vỡ màn đêm yên tĩnh.
Thanh niên thân trần hơi quay đầu lại, trong mắt hơi co rụt lại.
Bên cạnh bờ, một thân ảnh cao to chậm rãi hiển hiện, hắn ta khoác một bộ áo choàng màu đỏ trên thân, làn da ngăm đen, ngũ quan hung ác, giống như một tôn Ma Thần từ trong địa ngục đi ra.
Trên người hắn ta tản mát ra một cỗ khí tức làm người sợ hãi, hoa văn đỏ sẫm trên trường bào giống như máu tươi đang chảy xuôi, trông vô cùng quỷ dị và tà ác.
“Không tiến giai được Đại Thừa Kỳ, ngươi sẽ vĩnh viễn không cách nào chân chính chống lại được Hạ Hiệt, chớ nói chi tới cái tên tiểu tử cùng ngươi tranh đoạt Tam Giới Tiên Thuyền kia.” người đàn ông cao lớn này cười lạnh một tiếng, trong giọng nói lộ ra sự khinh thường cùng thất vọng đối với Tô Vô.
Tô Vô nghe vậy thì nhếch miệng lên, cười mỉa mai nói ra : ”Đại Thừa Kỳ? Thì tính sao? Tên kia ta còn chưa để vào mắt, nếu không phải tình huống bên trong Tam Giới Tiên Thuyền phức tạp, hắn sao có thể còn sống đến bây giờ?”
Người đàn ông cao lớn kia chính là vị Diêm Đế có tiếng tăm lừng lẫy ở Ma Giới.
Hắn lạnh lùng lườm Tô Vô một chút, lắc đầu nói : ”Ngươi quá tự phụ, tiểu tử kia có thể phá hỏng hành động của chúng ta, liền đủ chứng minh hắn ta bất phàm, nếu ngươi còn tự đại như thế, chỉ sợ tương lai còn gặp nhiều thua thiệt.”
Tô Vô trầm mặc một lát, trong mắt gã lóe lên một tia kiên định : ”Diêm Đế, ta sẽ mau chóng trùng kích Đại Thừa Kỳ, lần tiếp theo ta tuyệt đối sẽ không thất thủ.”
Diêm Đế cũng không nhiều lời, quay người đi tới chỗ sâu trong hồ nước.
Hắn đưa tay vung lên một cái, mặt đất lập tức chấn động, vô số tảng đáng tự hành tụ hợp, hóa thành từng tòa tế đàn cỡ nhỏ, đặt xung quanh toàn bộ hồ nước màu đen, hình thành một tòa pháp trận to lớn.
Pháp trận hình thành một cái, cuồng phong bỗng gào thét lên, Ma Khí cuồn cuộn giống như thủy triều tụ đến, bay thẳng vào trong hồ nước, tràn vào thể nội Tô Vô.
Dưới sự tẩm bổ của Ma Khí, thân thể tàn phá của gã được chữa trị bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, khí tức cũng đang nhanh chóng tăng lên.
Nơi xa, thân ảnh Diêm Đế đang dần dần biến mất ở trong màn đêm.
Mà ở bên cạnh hắn lúc này, trên mặt đất bỗng nhiên dâng lên một tia Ô quang, hóa thành một tên Hắc Tu lão giả, trên bầu trời, một đạo tinh quang màu trắng rơi xuống, ngưng tụ thành một cô gái áo trắng.
Bọn hắn chính là Sơn Đế và Tinh Đế của Ma Giới, cùng với Diêm Đế lúc nãy nữa, được xưng là Tam Đại Ma Đế của Ma Giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận