Tiên Giả

Chương 168: Thử một chút uy lực

Đại hán khôi ngô nghe được lời này của Viên Minh thì hơi sửng sốt, nhất thời không thể quyết định xem nên nói cái gì.

Gã vốn cho rằng Viên Minh chỉ là một tán tu lạc đàn bình thường, thế là liền cùng ba người bám đuôi theo đến, mưu tính giết Viên Minh cướp đi ba trăm linh thạch mà Bạch Dạ tán minh đưa cho hắn.

Nhưng tình hình trước mắt lại hoàn toàn khác so với dự tính, Tra Cáp dùng Địa Du phù đi ám sát người này xong tới giờ vẫn chưa thấy hiện thân, trong khi đó Viên Minh hoàn hảo không mất một sợi tóc lại xuất hiện, tất cả khiến đại hán khôi ngô không khỏi sinh ra thoái ý.

Trong lòng nữ tử áo đó cũng nổi lên ý định rút lui.

“Hai vị sợ cái gì! Chúng ta ba đánh một lý nào có thể thua? Tiểu tử, không thì giao pháp khí chứa đồ ra, chúng ta có thể để ngươi được toàn thây!” Thanh niên âm lãnh đích thị là nghe con mới đẻ không sợ cọp, lớn tiếng nghiêm giọng quát.

“Ngu xuẩn!” Đại hán khôi ngô giật mình, chỉ kịp thầm mắng trong bụng một câu chứ không kịp ngăn thanh niên âm lãnh lại.

“Nói như vậy là ba vị đến vì ba trăm linh thạch kia? Các ngươi đã có ý giết người cướp của, hẳn cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị giết.” Viên Minh bình tĩnh nói.

“Muốn giết chúng ta? Chỉ bằng một tên Luyện Khí kỳ tầng chín phế vật nhà ngươi?” Thanh niên âm lãnh điên cuồng cười lớn, nắm trong tay một thêm một pháp khí dạng viên châu màu xanh, đoạn lao như tên bắn về phía Viên Minh.

Việc đã tới nước này, đại hán khôi ngô cũng chỉ còn cách cắn răng ra tay. Gã lật tay tế ra một cây búa lớn màu vàng dài hơn nửa trượng, đầu búa to như cối xay kéo theo khí thế kinh người đánh về phía đầu Viên Minh.

Thấy hai gã đồng bọn động thủ, nữ tử áo đỏ cũng tế ra một cây quạt lông màu lam, hung hăng vung về phía Viên Minh.

Viu viu viu!

Mười mấy cây băng trùy bén nhọn lăng không xuất hiện rồi bắn vọt tới, chia ra đâm tới mọi nơi trên người Viên Minh.

Ba ngươi liên thủ tạo ra uy thế không thể xem thường, sức mạnh bộc phát của bọn họ đẩy lùi độc chướng xung quanh ra xa mấy chục trượng.

Viên Minh không chút hoang mang bấm niệm pháp quyết rồi điểm tới một cái, tức thì trước người liền xuất hiện ánh sáng màu vàng kim, Lưu Kim Sa lóe hiện, quấn mấy vòng xung quanh người hắn tạo ra một tầng sa màu vàng kim tương đối dày.

Phi kiếm màu xanh, búa lớn màu vàng cùng băng trùy bén nhọn gần như cùng một lúc đánh lên Lưu Kim Sa, nhưng bề mặt Lưu Kim Sa chỉ khẽ chập chờn một chút rồi lập tức bình ổn trở lại.

“Sao có thể!” Ba người bọn đại hán khôi ngô trợn mắt há mồm. Bọn họ vừa rồi đã dốc toàn lực, vậy mà vẫn không lay động được lớp phòng ngự của Viên Minh.

Viên Minh nhìn lớp vải sa kiên cố dị thường, tuy mặt không đổi sắc nhưng trong tâm lại khá hài lòng.

Hắn cố tình dùng Lưu Kim Sa ngăn đòn tấn công của ba người, chính là vì muốn xem sức phòng ngự của loại sa này rốt cuộc mạnh tới đâu, cũng may Lưu Kim Sa không khiến hắn phải thất vọng.

“Nhanh!”

Viên Minh giơ Hàn Tinh kiếm lên, đoạn điểm về khoảng không chỗ phi kiếm màu xanh và búa lớn màu vàng.

Khí lạnh bùng lên bao trùm xung quanh hai kiện pháp khí, thình lình ngưng kết ra một khối băng đông đá hai kiện pháp khí ở bên trong.

Đại hán khôi ngô và thanh niên âm lãnh biến sắc, kinh ngạc phát hiện liên hệ giữa mình và pháp khí chỉ chớp mặt đã đứt đoạn, nhất thời không cách nào điều khiển được.

Hai người chưa bao giờ rơi vào tình huống này nên vô cùng hoảng hốt. Đại hán khôi ngô có tu vi cao hơn một chút cố gắng ép mình tỉnh táo, đưa tay lên toan tế ra một pháp khí khác.

Đúng thời khắc này, mặt đất dưới chân gã đột nhiên nứt ra, tiếp đó một nhánh dây leo màu tím đen bắn vọt ra, nhanh như chớp quấn lấy hai chân gã.

Đại hán khôi ngô thầm run sợ, vội vã dậm mạnh chân bật người nhảy lên hòng thoát khỏi sự trói buộc của dây leo, nhưng nhánh dây leo lại cứng cỏi lạ thường, khiến gã không những không bứt ra được mà còn bị nó kéo lê trên mặt đất.

Một luồng sáng trắng từ phía xa bắn tới như điện chớp, chỉ nháy mắt đã tới trước người đại hán, tiếp đó dùng tốc độ nhanh hơn cả ánh mắt của mọi người, “phập” một tiếng đâm xuyên qua người đại hán. Luồng sáng kia chính là Hàn Tinh kiếm.

Khí lạnh lập tức bộc phát khiến thân thể đại hán khôi ngô lập bị đóng băng thành một cây nước đá, sinh cơ chỉ chớp mặt đã hoàn toàn đứt đoạn.

Trong số bốn người thì đại hán khôi ngô là người có tu vi cao nhất, ấy vậy mà lại không đỡ nổi hai chiêu của Viên Minh.

Thanh niên âm lãnh và nữ tử áo đỏ mặt đã sớm không còn giọt máu, cuống cuồng quay người tách ra chạy trốn theo hai hướng khác nhau.

Viên Minh bấm niệm pháp quyết điểm tới, tức thì hai đạo linh quang một đen một lam từ trong tay áo bắn ra, lao thẳng về phía nữ tử áo đó. Hai đạo linh quang này chính là Thủy Vân phiên và cây mộc trâm đen của ả chột mắt khi trước.

Trong lúc đó, Hàn Tinh kiếm tỏa ánh sáng trắng xuyên qua người đại hán khôi ngô rồi đuổi theo hướng thanh niên âm lãnh.

“Dừng, dừng tay! Ta là người của Tiết Gia bảo Đông vực, ngươi không thể giết ta…”

Phát hiện Hàn Tinh kiếm truy đuổi phía sau, thanh niên âm lãnh sợ tới hồn vía lên mây, há miệng gào thét, một bên tiếp tục chạy phía trước, một bên đưa tay lấy ra một mớ phù lục rồi cuống cuồng ném về phía sau.

Mười mấy loại pháp thuật đủ loại từ hỏa cầu, thủy tiễn tới phong nhận xuất hiện rồi cùng đánh thẳng về phía Hàn Tinh kiếm.

Viên Minh cách không kích phát tật phong phù văn trong Hàn Tinh kiếm. Hàn Tinh kiếm đột nhiên mờ đi, tốc độ thình lình tăng gấp bội, dễ dàng tránh thoát công kích của hỏa cầu, băng nhận, chỉ trong chớp mắt đã đuổi kịp thanh niên âm lãnh.

Miếng ngọc bội hình trong bên hông thanh niên âm lãnh bỗng bừng sáng, tạo ra một tầng ánh sáng trong suốt bao bọc quanh người y.

“Phành!”

Hàn Tinh kiếm nhắm giữa lưng y đâm tới, tuy nó bị tầng ánh sáng trắng kia cản lại nhưng lực trùng kích cường đại vẫn khiến thanh niên âm lãnh lảo đảo ngã sấp mặt xuống đất.

Không đợi thanh niên âm lãnh kịp có hành động khác, một luồng hàn khí ác liệt đã quét tới đóng băng cả thanh niên âm lãnh lẫn tầng ánh sáng bảo hộ kia.

Tiếp đó trường kiếm hạ xuống, chém cả khối băng lẫn thanh niên âm lãnh thành năm, bảy mảnh.

Gần như cùng lúc đó, một bên khác chợt có tiếng kêu thảm thiết vang lên rồi nhanh chóng yên tĩnh trở lại.

Viên Minh tháo pháp khí chứa đồ của đại hán khôi ngô và thanh niên âm lãnh xuống, xong liền cất bước đi tới chỗ nữ tử áo đó, rất nhanh đã tới cạnh người cô gái này.

Nữ tử áo đỏ hai chân bị Tử Hắc yêu đằng quấn chặt, phần giữa ngực bụng thủng một lỗ lớn giống như bị thứ gì sắc bén xuyên qua, tim thì bị mộc trâm màu đen đâm vào, đã chết không thể chết thêm.

Viên Minh nhặt cây quạt lông màu lam cùng túi trữ vật màu đỏ lên rồi quay người trở lại sơn động.

Nhìn Hàn Tinh kiếm trong tay, trên mặt hắn lộ vẻ vui mừng.

Đám người đại hán khôi ngô vốn có thực lực không kém, nhưng hôm nay lại binh bại như núi đổ chủ yếu là vì Hàn Tinh kiếm có thể đóng băng pháp khí của người khác, khiến chúng tạm thời thoát khỏi sự khống chế của đối thủ.

Pháp khí hàn băng bình thường sẽ không thể làm được việc này. Chúng tối đa cũng chỉ có thể ảnh hưởng tới pháp lực trong pháp khí, không cách nào tác động tới một sợi thần hồn ký túc bên trong pháp khí, trong khi đó Hàn Tinh kiếm của Viên Minh được rèn đúc từ Âm ngọc, Âm ngọc có thể tấn công thần hồn con người, vậy nên ban nãy sau khi đóng băng pháp khí của hai người, nó cũng ngăn cách luôn thần thức của bọn họ.

Tu sĩ Luyện Khí kỳ một khi mất đi pháp khí thuận tay, nhất thời sẽ khó tránh hoảng hốt, rất dễ để cho người khác mặc sức tấn công.

Viên Minh vận thần thức dò xét ba kiện pháp khí.

Quạt lông màu lam, viên châu màu xanh và cả cây búa lớn của đại hán khôi ngô đều là pháp khí hạ phẩm. Bên trong quạt lông màu lam có khắc họa phù văn, theo ghi chép bên trên bản chép tay của Hắc Mộc đại sư thì phù văn này tên là “Băng Trùy”, có thể phóng ra băng trùy để tấn công địch nhân.

Pháp khí viên châu của thanh niên âm lãnh tuy màu xanh nhưng lại được luyện chế từ kim loại, tuy chỉ là một viên châu nho nhỏ nhưng lại nặng đến gần trăm cân.

Về phần phù văn bên trong viên châu thì Viên Minh không nhận ra, nhưng từ hiệu quả của viên châu thì có thể đoán là một phù văn loại va chạm.

Còn phù văn bên trong cây búa lớn của đại hán khôi ngô cũng có trên bản chép tay của Hắc Mộc đại sư, phù văn này tên là “Chấn Động”, thể biến lực lương thành chấn động, những đợt sóng dập dờn trên bề mặt Lưu Kim Sa khi nãy chính là hiệu quả công kích của cây búa màu vàng này.

“Ta đã có một cây búa rèn, không ngờ hôm nay lại thu được cây búa còn lớn lớn, xem ra ta đúng là có duyên với mấy pháp khí dạng búa. Ấy, cây búa này có tên…” Viên Minh nhẹ nhàng vung vẩy cây búa màu vàng, ánh mắt rơi vào phần cuối cán búa.

“Hám Sơn chùy, tên rất chuẩn!” Viên Minh nhếch miệng tươi cười bình phẩm.

Trong ba kiện pháp khí thì chỉ có Hám Sơn chùy lọt mắt hắn, búa này được luyện chế từ một loại kim loại nào đó, cực kỳ nặng, còn nặng hơn cả viên châu màu xanh lẫn búa rèn của Hắc Mộc đại sư. Sức nặng này kết hợp với phù văn chấn động sẽ tạo ra sức công kích vô cùng cường hãn, rất thích hợp để sử dụng khi chiến đấu xáp lá cà.

Nếu hắn thi triển biến thân vượn trắng rồi dùng Hám Sơn chùy này thì chắc chắn sẽ là một sự kết hợp tuyệt vời, có thể nâng cao sức mạnh lên không ít.

Viên Minh cất ba kiện pháp khí đi rồi bắt đầu xem xét túi trữ vật của ba người.

Trong túi trữ vật của nữ tử áo đỏ có một ít linh thạch, một ít vật liệu phổ thông và một pháp khí hạ phẩm chất lượng rất kém, so với mộc trâm màu đen cũng không bằng.

Trong khi đó, túi trữ vật của thanh niên âm lãnh lại chứa hơn hai trăm linh thạch, hơn nữa trong đó còn có một khối linh thạch trung phẩm, ngoài ra còn có hai kiện pháp khí phẩm chất không tệ.

Cuối cùng Viên Minh mở pháp khí chứa đồ của đại hán khôi ngô ra, vừa xem hắn liền khẽ giật mình.

Trong túi chứa đồ này, ngoại trừ một ít linh tài thì còn lại chỉ là một lượng lớn phù chỉ, một cây phù bút cán vàng đầu bạc, mấy bình linh dịch để vẽ phù và một quyển sách khá mỏng.

“Gã này trông cao to thô kệch, không ngờ lại là một phù sư.” Viên Minh mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Phù chỉ, phù bút, linh dịch, tất cả đã nói rõ thân phận của đại hán khôi ngô.

Kiểm kê số phù lục bên trong túi trữ vật, Viên Minh đếm được ba mươi hai tấm phù lục thành phẩm. Cả mớ phù này đều là hỏa cầu phù, phong nhận phù, thủy tiễn phù bậc thấp, chẳng hề có một tấm phù bậc trung nào.

“Xem ra trình độ chế phù của tên này cũng chỉ có vậy.” Viên Minh thì thào tự nói một câu, đoạn lật cuốn sách mỏng kia ra xem.

Cuốn sách này giống như bản chép tay của Hắc Mộc đại sư, mấy trang đầu ghi lại cuộc sống tu luyện của đại hán cùng một ít kinh nghiêm tâm đắc, ba trang cuối cùng vẽ sáu cái phù văn phù lục, lần lượt là Hỏa Cầu phù, Phong Nhận phù, Thủy Tiễn phù, Nham Thứ phù, Mộc Thứ phù và Địa Du phù.

Năm loại phù lục đầu tiên đều là hạ phẩm, chỉ có Địa Du phù là trung phẩm.

“Thì ra tấm phù lục màu vàng kia có tên là Địa Du phù.”

Trên sách, bên cạnh hình vẽ Địa Du phù còn có ghi chi tiết về hiệu quả của phù này, nó có thể để người ta thoải mái hành động một thời gian ngắn dưới lòng đất giống như vẫy vùng trong nước, so với mấy loại thuật độn địa bình thường thì cao mình hơn nhiều.

Tiếc là đại hán khôi ngô chỉ vẽ ra có một tấm Địa Du phù.

Viên Minh thầm kêu đáng tiếc, sau đấy liền bỏ hết sách và những thứ khác vào trong túi trữ vật, không nghĩ tới chuyện bản thân đi vẽ phù thử.

Khi học luyện khí ở Bích La động, hắn ít nhiều cũng nghe người ta nói qua về phù lục nên cũng hiểu khá rõ về nó.

Phù sư là một nghề tiêu tốn cực nhiều tài nguyên, tiền bạc và cả thời gian, nếu muốn nắm giữ một loại phù lục thì nhất định phải trải qua hàng trăm, hàng ngàn lần thất bại, hao tổn rất nhiều vật liệu và tinh lực mới có thể dần tích lũy kinh nghiệm, từ đó nâng cao xác suất thành công.

Với người có thiên phú vẽ phù hơi kém một chút thì số lần thất bại tăng gấp hai, ba lần cũng là chuyện hết sức bình thường, nhưng nếu đang theo mà đổi qua một loại phù lục khác thì lại phải bắt đầu lại từ đầu.

Muốn bồi dưỡng một phù sư đủ tiêu chuẩn, ngoài việc liên tục bỏ ra vô số tài nguyện, luyện tập hết ngày này qua tháng nọ thì căn bản chẳng còn cách nào khác.

Hơn nữa, việc vẽ phù rất tốn tinh lực, ảnh hưởng tới việc tu luyện là điều chắc chắn nên chỉ cần là người tu tiên có lòng cầu tiến thì sẽ không phân tâm đi học môn này.

Viên Minh một không có tài nguyên, hai không dư thừa tinh lực, tự nhiên sẽ không thử học vẽ phù!

Tham thì thâm đó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận