Tiên Giả

Chương 238: Phụ tử, quân thần, bằng hữu

"Phụ thân không nên tự trách. Chuyện Lâm Tuấn Sinh ám toán con, con chắc chắn sẽ báo thù. Cho dù gã có bái nhập Trường Xuân quan con cũng có cách đối phó gã. Ngược lại phụ thân người không nên vì chuyện này mà làm hư tâm cảnh, trở ngại tu luyện. Như vậy được không bằng mất." Viên Minh thấy phụ thân lộ vẻ tự trách bèn mở miệng trấn an.

Viên Tộ Trùng vui vẻ nhìn Viên Minh: "Ha ha, không tưởng được, vậy mà còn có ngày vi phụ được con trai mình an ủi. Quân tử báo thù mười năm không muộn, con cũng chớ nên xúc động."

"Phụ thân chớ lo lắng. Hài nhi tự có cách. Con đã đợi được ba năm, đợi thêm mười năm nữa thì có làm sao."

Viên Tộ Trùng nghe vậy bèn thở phào.

Viên Minh bỗng nhiên lấy ra một chiếc hộp gỗ đưa tới tay phụ thân mình.

Viên Tộ Trùng vô thức nhận lấy hộp gỗ, khó hiểu ngẩng đầu nhìn về phía Viên Minh. Thấy Viên Minh mỉm cười, ông bèn mở nắp hộp ra.

Một mùi dược hương nhàn nhạt xông vào mũi, trong hộp là một hạt đan dược tản ánh sáng màu lam lóng lánh như ánh sao.

"Đây... Đây là Trúc Cơ đan, con lấy từ đâu vậy?" Viên Tộ Trùng đột nhiên đứng dậy, hai mắt trừng lớn không cách nào tin tưởng được mà nhìn Viên Minh.

Viên Minh lạnh nhạt gật đầu: "Nam Cương tuy có nguy hiểm nhưng lại không thiếu kỳ ngộ. Đây là con gặp cơ duyên xảo hợp mà đạt được Trúc Cơ đan. Phụ thân đã có tâm tu luyện, vật này nhất định có thể trợ phụ thân một tay."

Viên Tộ Trùng đột nhiên đậy nắp hộp gỗ lại, đẩy cho Viên Minh: "Không được! Minh nhi con bây giờ cũng đã chính thức bước lên tiên đồ, bảo vật này vẫn cần cho con hơn là để vi phụ dùng!"

Viên Minh lắc đầu: "Phụ thân yên tâm, hài nhi vẫn còn nữa."

"Còn nữa?” Viên Tộ Trùng há to miệng, nhất thời không biết nói gì cho phải, cũng cảm thấy tự hào thay cho con trai mình. Bởi các tông môn Trường Xuân quan có đủ loại hạn chế nên thế tục Đại Tấn rất hiếm khi gặp được Trúc Cơ đan. Thực tế trong Trường Xuân quan cũng chỉ cấp Trúc Cơ đan cho những đệ tử ưu tú mà thôi.

Viên Minh lại lấy ra không ít đan dược cho mẫu thân sử dụng điều trị thân thể, còn lấy linh hương ra cẩn thận dạy phụ thân cách sử dụng.

Sau nửa ngày bận rộn, Viên Tộ Trùng mới lại lần nữa ngồi xuống, mặt mang đầy vẻ phức tạp nhìn Viên Minh: "Vi phụ còn tưởng ba năm nay Minh nhi ở Nam Cương gặp không ít khổ cực, không ngờ lại có thể thu hoạch như vậy, con cũng ổn trọng không ít."

"Vi phụ biết hiện tại con có bản lĩnh cao cường. Dù vậy đây là trong kinh thành, tất cả đại tông môn đều đã ước định tu sĩ không được tùy ý ra tay, nếu không sẽ bị bọn họ liên thủ truy nã. Nên con nhất định phải cẩn thận." Viên Tộ Trùng dặn dò.

"Hài nhi hiểu rồi." Viên Minh đáp.

Viên Tộ Trùng nói tiếp: "Ngoài ra còn một chuyện, hiện giờ đại điển thoái vị của bệ hạ sắp tới..."

Viên Minh sửng sốt, nghĩ tới lúc nhập vào người phụ thân có nghe ông nói đến bí mật của hoàng thất Đại Tấn, hắn vẫn làm bộ kinh ngạc hỏi: "Đại điển thoái vị? Bệ hạ ngang tuổi với con, làm sao lại đột nhiên thoái vị?"

"Con có chỗ không biết, là vì tiên phàm cách biệt. Tu Tiên giới Đại Tấn ta có quy định, bất luận kẻ nào đã bước chân vào Trúc Cơ thì sẽ không được phép khống chế quyền lực phàm tục, tránh can thiệp quá mức vào thế giới thế tục" Viên Tộ Trùng nói.

"Vậy điện hạ đã Trúc Cơ sao." Viên Minh hỏi.

"Không sai. Bệ hạ vốn có thiên phú dị bẩm, lại siêng năng tu luyện, có thêm đan dược phụ trợ, hôm nay đã sắp sửa Trúc Cơ, đương nhiên phải chuẩn bị đại điển thoái vị." Viên Tộ Trùng gật gật đầu nói tiếp.

"Tính toán thời gian hẳn là trong nửa năm này. Đến lúc đó không chỉ có văn thần võ tướng, sứ thần các quốc gia, các đại tông môn Đại Tấn ta đều sẽ phái tu sĩ tham gia. Tu vi con bây giờ đã đủ, đến lúc đó vi phụ sẽ giúp con kéo vài mối quan hệ, chọn một tông môn phù hợp để gia nhập."

Nghe phụ thân nói xong, Viên Minh khẽ gật đầu. Hắn vừa định trả lời thì phát hiện bên ngoài có một chiếc xe ngựa mang theo đại đội hộ vệ mặc giáp đến bên ngoài phủ, bèn nói: "Phụ thân, bệ hạ đã đến, chúng ta ra tiếp giá thôi."

Không lâu sau, ngoài cửa truyền đến tiếng chói tai của thái giám.

"Hoàng Thượng giá lâm!"

Lời còn chưa dứt, một bộ long bào màu vàng sáng như gió bước nhanh đến, đẩy cửa đi vào trong phòng.

"Ha ha, Minh ca, ngươi đã trở về rồi!"

Thấy bóng người xông vào phòng, Viên Tộ Trùng sửng sốt, vội vàng ôm quyền thi lễ.

"Tham kiến bệ hạ."

Bên cạnh, Viên Minh cũng nhếch môi vui vẻ hô lớn, nghênh đón tiểu hoàng đế.

Tiểu hoàng đế lập tức tiến lên, cười nói: "Minh ca, ngươi đã cao như vậy rồi!"

Viên Minh bèn nói: "Chúng ta so xem."

"Được."

Tiểu hoàng đế cười vỗ vỗ Viên Minh, sau đó nhìn về phía Viên Tộ Trùng, áy náy nói: "Thật có lỗi, Viên tướng quân, quấy rầy phụ tử các ngươi gặp nhau. Ngươi không trách trẫm chứ?"

Viên Tộ Trùng vội vàng nói: "Bệ hạ lo nghĩ nhiều rồi, hai người trò chuyện đi. Thứ cho thần được cáo lui trước." Ông ta biết mình ở đây có hơi chướng mắt bèn tìm cớ rời đi.

"Viên tướng quân không cần đa lễ, có việc bận thì cứ đi đi." Tiểu hoàng đế cười phất phất tay nói.

Đợi khi Viên Tộ Trùng rời đi, tiểu hoàng đế mới nhìn quanh bốn phía, rồi nháy mắt với Viên Minh vài lần nói: "Nơi đây không được tự nhiên, không bằng chúng ta đến chỗ cũ?"

Không lâu sau, ở hậu hoa viên phủ tướng quân.

Trong hồ, lá sen như cánh ô xòe ra nâng lấy từng búp sen hồng phấn, xuyên thấu qua kẽ lá bên dưới là mấy con cá chép vàng đuôi đỏ lướt nhẹ như những dải tơ lụa đầy màu sắc.

Giữa hồ là một tòa vọng lâu lợp ngói xanh, Viên Minh ngồi đối diện với tiểu hoàng đế, trước mặt hai người là hai ly rượu bằng ngọc thạch.

Tiểu hoàng đế phất tay đuổi thái giám bên người đi, miệng nở nụ cười, lại đột nhiên lấy từ đâu ra một vò rượu ngon đặt trên bàn đá.

"Minh ca, đây là rượu cống phẩm từ Bắc cảnh, ngoài dân gian có trăm lượng cũng không mua được một vò. Vừa nghe ngươi trở về, trẫm đặc biệt sai người chọn một vò tám mươi năm mang đến cho ngươi tẩy trần."

Viên Minh mở nắp vò, mùi rượu nồng đậm xộc lên mũi khiến tinh thần hắn chấn động.

"Rượu ngon!"

Tiểu hoàng đế cười nói: "Hắc hắc, Nam Cương man hoang chi địa không có loại rượu ngon này, Minh ca hẳn phải thèm lắm. Hôm nay ngươi cùng trẫm huynh đệ gặp lại, nhất định phải uống thật thoải mái, không say không về."

Vừa nói chuyện, hai người vừa rót rượu nâng chén cụng ly, một hơi uống cạn, nhất thời cảm thấy cả người thoải mái.

Cứ như vậy hai người ngươi một chén ta một chén, vừa uống vừa tán gẫu, chỉ chốc lát sau đã hết hơn nửa vò.

Mặc dù bọn họ đều là tu sĩ nhưng cũng không dùng pháp lực hóa giải hơi rượu, cho nên đã có vài phần chuếnh choáng.

Lại một chén rượu vào bụng, tiểu hoàng đế chợt nói: "Minh ca, ngươi có biết ta sắp Trúc Cơ rồi không?"

Mặc dù hắn đã sớm biết việc này nhưng nghe tiểu hoàng đế tự nói ra, Viên Minh vẫn không khỏi cảm thấy mừng rỡ cho bạn mình. Hắn trải qua bao gian khổ ở Nam Cương, gặt hái đủ loại cơ duyên mới vất vả tu thành Trúc Cơ. Mà tiểu hoàng đế chỉ tu luyện ở kinh thành, thế mà thật sắp Trúc Cơ. Chỉ có thể nói thiên phú của y quả thật hơn xa mình.

Suy nghĩ một chút, Viên Minh chợt nói: "Hôm qua về nhà ta đã nghe phụ thân nói việc này, chẳng qua lúc trước không phải bệ hạ đã nói tạm thời không muốn tu luyện, sao bây giờ lại..."

"Ài, việc này nói ra có hơi buồn bực. Năm đó trẫm đã ước định rõ với ngươi, ta trước làm một minh quân, ngươi làm một hiền thần, đến khi ta đại hôn sinh Thái tử xong lại cùng nhau tu luyện. Nhưng đoạn thời gian ngươi đi sứ Nam Cương, trẫm có lẽ bận rộn quốc sự, vất vả quá độ, mơ mơ màng màng đáp ứng Quốc sư thử tu luyện Cửu Nguyên quyết."

Nghe vậy, trong lòng Viên Minh chợt nhảy dựng. Việc này là do bản thân hắn vô tâm vô tình gây nên.

Tiểu hoàng đế thở dài, ngửa đầu uống một ngụm rượu, tiếp tục nói: "Hiện nay ngươi cũng có tu vi trong người, hẳn cũng biết tu luyện tăng lên mang đến cảm giác sung sướng đến thế nào. Vừa thử xong, ta tu luyện một lèo không vãn hồi, đến lúc phục hồi tinh thần lại đã phát hiện mình vậy mà đến biên giới Trúc Cơ rồi."

"Thế sự vô thường, trước khi đi sứ ta cũng không ngờ sẽ bị lạc ở Nam Cương, trời đưa đất đẩy lại bước lên tiên đồ." Viên Minh cũng cảm khái nói.

Nói tới việc này, tiểu hoàng đế nghiêm túc: "Trẫm cũng đã đọc qua mật thư ngươi gửi cho Viên tướng quân. Không ngờ Lâm Tuấn Sinh kia lại hạ thủ với ngươi, quả thật đáng hận!"

"Với hiểu biết của ta đối với Lâm Tuấn Sinh, chuyện này hiển nhiên không thể là chủ ý của một mình gã, nhất định sau lưng gã còn có chủ mưu khác." Viên Minh nói.

"Trẫm đã an bài nhân thủ điều tra, nhất định sẽ cho ngươi một lời giải thích trước lúc tổ chức đại điển thoái vị." Tiểu hoàng đế cam đoan.

"Ta nghe phụ thân nói, tu sĩ từ Trúc Cơ trở lên không thể nhúng chàm quyền lực, bệ hạ lần này thoái vị xong có định đi Trường Xuân quan tiềm tu?" Viên Minh nghe vậy, lại hỏi.

"Không sai, hiện giờ phụ hoàng trẫm cùng mấy vị tổ tiên đều đang tiềm tu trong quan. Ngày sau trẫm cũng sẽ bái vào môn hạ bọn họ tu luyện. Minh ca, tuy trước kia ngươi bị Trường Xuân quan từ chối nhưng hiện tại đã có tu vi, trẫm lại vận động thêm một phen, ngươi cùng trẫm đi Trường Xuân quan tu luyện hẳn là được." Tiểu hoàng đế gật đầu nói.

"Đa tạ hảo ý của bệ hạ, chỉ là ta còn cần suy nghĩ lại." Viên Minh khéo léo từ chối.

Tiểu hoàng đế tiếp tục uống rượu, chợt vỗ ngực kêu lên: "Minh ca hẳn là nghe nói Lâm Tuấn Sinh cũng bái nhập Trường Xuân quan nên nảy sinh oán khí đi? Ngươi yên tâm, Lâm Tuấn Sinh tính là thứ gì, dù có ra mặt nịnh nọt, cầu ông cáo bà bái nhập được vào Trường Xuân quan rồi cũng chẳng qua là một đệ tử hạ đẳng. Ngươi theo ta đi vào, trực tiếp bái tại hoàng thất nhất mạch, địa vị chắc chắn vượt xa gã."

Tiểu hoàng đế như sợ Viên Minh không tin, chợt lấy ra một quyển bí tịch, đẩy tới trước mặt Viên Minh: "Đây vốn là công pháp bí truyền Cửu Nguyên quyết của Trường Xuân quan, có thể một đường tu luyện tới Kết Đan. Minh ca ngươi cầm lấy trước đi, công pháp bên Nam Cương rườm rà thấp kém không thể sánh được với Huyền Môn chính tông. Về sau ngươi luyện thứ này, tu vi sẽ nhanh chóng đề thăng."

"Bệ hạ, cử động này không ổn." Viên Minh khẽ ngẩn người, mở miệng cự tuyệt.

Dù lúc này hắn đang cần có phần sau của công pháp Cửu Nguyên quyết nhưng cũng thừa hiểu đây là thứ đặc thù của Trường Xuân quan. Hắn lo ngại hành vi của tiểu hoàng đế sẽ gặp phải phiền toái. Hắn có Thâu Thiên đỉnh trong tay, vốn định sau này chầm chậm tìm cơ hội thu thập lấy. Hắn tin chắc có thể lấy được toàn bộ công pháp, dù là tốn thêm nhiều thời gian hơn, dù là có chút phiền phức nhưng dù sao mỗi lần đốt hương đều là một lần mang đến cơ duyên cho bản thân.

Tiểu hoàng đế bèn nói: "Minh ca, ngươi không thu nhận chính là không coi ta là huynh đệ rồi! Ngươi yên tâm nhận lấy, việc này tự ta gánh chịu. Dù sau này ngươi không gia nhập Trường Xuân quan cũng không sao, chỉ cần ngươi không truyền cho người ngoài là được. Tu sĩ chúng ta chớ nên lúc nào cũng lo trước lo sau như vậy."

Thấy tiểu hoàng đế cố ý như thế, Viên Minh đành phải nhận lấy công pháp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận