Tiên Giả

Chương 542: Thần cung hiển uy

Viên Minh thân trong không gian Thâu Thiên đỉnh, khi vừa bước tới gần tế đàn to lớn với vết kiếm sâu rộng ở đằng trước kia liền phát giác có kiếm khí vô cùng lăng lệ từ trong đó truyền ra, không khỏi dừng lại ngay.

Hắn lấy từ trong pháp khí chứa đồ ra mấy trái hỏa linh đào hái ở rừng đào lúc trước, xong ném chúng vào vết kiếm đằng trước.

Chỉ thấy hỏa linh đào vẽ một đường vòng cung trong không khí rồi rơi vào rãnh.

Cái rãnh đang yên bình lập tức tỏa ra một đám sương mù. Viên Minh không thể nhìn rõ xem đã có chuyện gì xảy ra thì đã thấy mấy trái hỏa linh đào kia hóa thành bột mịn, tan vào không khí.

Viên Minh nuốt khan cảm giác nguy hiểm, lập tức dừng bước không dám tới gần thêm chút nào nữa.

Hắn lùi ra xa một chút rồi khoanh chân ngồi xuống, tỏa thần thức ra khỏi Thâu Thiên đỉnh dò xét tới chỗ bên ngoài Ly cung.

Tình hình bên ngoài lúc này đã tệ tới cực điểm.

Đám người mới đây thôi còn đang kịch chiến, giờ phút này không ngờ đều rơi vào thế hạ phong.

Kim Hóa chân chân bị ba thụ nhân cao hơn hai trượng vây lấy, xung quanh là chằng chịt những sợi rễ dệt thành một cái kén đen khổng lồ bọc kín làm y không cách nào thoát ra.

Viêm Tương vẫn đang liên tục khua Huyền Hỏa phiến trong tay. Từng luồng lửa hừng hực từ mặt phiến phóng ra hình thành một tấm khiên lửa hình tròn ngăn hơn trăm thụ nhân.

Tóc Viêm Tương rối tùng, trên người có thể thấy rất rõ những vết thương máu me đầm đìa, ngay cả hai chân và phần hông đều có vết bị dây leo quấn, trạng thái cả người cực kém, rõ ràng đã sắp thành nỏ mạnh hết đà.

Về phần Kim Vân tiên tử thì không thấy tăm hơi đâu, không biết là đã trốn thoát hay là gặp bất trắc, chỉ còn lại Kim Sào đang khổ chiến.

Yêu lực của phân thân Kim Sào chẳng biết vì sao lại giảm đi rất nhiều, hơn nữa số lượng thụ nhân mà y phải đối phó đông hơn người khác rất nhiều, khó tránh lộ vẻ mỏi mệt.

Ở một bên khác, Cốc Huyền Dương tay cầm thanh kiếm cổ đồng thau, đường vân trên thân kiếm sáng lên, tỏa ra từng vòng sáng màu xanh nhạt. Mỗi một kiếm mà Cốc Huyền Dương chém ra đều có một vầng sáng màu xanh hết tỏa ra rồi co lại, những nơi quầng sáng quét qua, mọi thụ nhân đều bị chém đứt.

Chỉ có điều gã lúc này mặt mày cũng không dễ nhìn, đang vừa vung kiếm vừa di chuyển giữa đại quân thụ nhân, liên tục chém đứt những thụ nhân phổ thông hòng tìm đường phá vây thoát ra ngoài.

Nhưng đám thụ nhân màu đen kia dường như giết mãi không hết, bất luận gã phá vây theo hướng nào cũng đều đụng phải vô tận thụ nhân, thử mấy lần kết quả đều thất bại.

“Đến!”

Chỉ nghe gã thét dài rồi từ cầm kiếm bằng một tay, đột nhiên chuyển qua cầm bằng hai tay, cùng với đó chấn động quanh thân gã thình lình tăng vọt, bổ một kiếm cực mạnh tới trước.

Theo kiếm quang mãnh liệt tỏa ra, hư không chấn động, mấy trăm thụ nhân màu đen vỡ vụn, hóa thành tro bụi.

Trên mặt đất xuất hiện một vết rách rộng hơn trượng, kéo dài hơn trăm trượng, thậm chí tường cung ở phía xa cũng bị đánh thủng một lỗ lớn.

Cốc Huyền Dương thấy vậy lập tức tung mình, lao ngay theo vết kiếm mình vừa bổ ra, phóng thẳng về hướng bên ngoài tường cung.

Mấy người còn lại thấy cảnh này liền nhao nhao xung kích hòng lao qua phía đó.

Bên trong cái kén sắp được dệt kín không kẽ hở kia đột nhiên có ánh sáng chói lòa màu lam chiếu ra, ngay tiếp đó là những tiếng rồng ngâm vang lên.

Chín ảo ảo thanh long to lớn kéo theo từng hồi sóng nước ào ạt xé rách kén lớn, phá vây lao ra ngoài.

Ở cách đó không xa, Kim Hóa chân nhân tay cầm một viên châu màu xanh hiện long ảnh, chân đạp trên thân một con rồng ngưng tụ từ nước, phóng thẳng về phía xa.

Nhưng không đợi y kịp thoát khỏi phạm vi Hỏa Tinh cung đã có hàng ngàn, hàng vạn những sợi rễ nhỏ màu đen từ phía đối diện phóng tới như mưa, cứng rắn chặn y lại.

Ba thụ nhân cao hai trượng vây khốn y lúc trước đã chạy như điên đuổi theo, trong lúc lao đi, nhưng sợi rễ trên thân chúng còn bắt đầu vươn về phía đối phương rồi đan bện vào nhau.

Chỉ sau chốc lát, ba thụ nhân màu đen thình lình dung hợp vào nhau, cuối cùng hợp thành một cự nhân cao khoảng chín trượng.

Khí tức trên thân thụ nhân khổng lồ tăng vọt, uy áp tỏa ra đã đạt tới Nguyên Anh trung kỳ, uy thế cực kỳ kinh người.

Chỉ thấy nó vừa nhấc chân bước một bước đã băng qua khoảng cách mười trượng, chớp mắt đã đuổi kịp Kim Hóa chân nhân mới bị cơn mưa rễ cây ép trở về. Vừa bắt kịp, nó liền xòe bàn tay khổng lồ như lồng giam chụp Kim Hóa chân nhân vào bên trong.

Theo một tầng quang mang đen nhanh từ lòng bàn tay nó sáng lên, không thấy bất kỳ động tĩnh phản kháng của Kim Hóa chân nhân bên trong lồng giam nữa,

Trong khi đó ở một phía khác, Viêm Tương bị hao tổn pháp lực nghiêm trọng nhưng không có thời gian bổ sung, theo đó uy năng Huyền Hỏa phiến trong tay gã giảm mạnh, kết quả là bị mười mấy thụ nhân mặc giáp bện từ dây leo băng qua lửa nóng ép tới gần, kết quả gã không địch lại, thúc thủ chịu trói.

Cùng lúc đó ở một chỗ cách gã không xa, phân thân Kim Sao đã hao hết sức lực, trên dưới cả người không xuất ra được chút lực lượng Viêm Dương nào nữa, kéo theo uy năng ngọn lửa mà y phóng ra giảm mạnh, kết quả chỉ sau chốc lát đã chống đỡ hết nổi, lập tức bị một thụ nhân hình thù kỳ dị ba đầu sáu tay bắt lấy.

Một tay của thụ nhân này nắm một cái lồng giam bện từ dây leo, mà tù nhân bên trong đó chính là Kim Vân tiên tử đang hôn mê.

Cốc Huyền Dương vọt tới chỗ lỗ thủng trên tường cùng, trong lòng vừa dâng lên một tia hy vọng thoát khỏi đây thì một bóng người bất thình lình lóe hiện trước mắt y.

Chỉ thấy hình dạng kẻ này không khác mấy so với những thụ nhân khác, nhưng trên người lại mặc một bộ áo vải thô cũ nát, đầu đội một cái mũ bện từ cây cỏ, bộ dạng giống như một lão nông.

Nếu gặp phải người ăn vận kỳ quái thế này ở một nào đó khác thì Cốc Huyền Dương sẽ chẳng buồn ghé mắt, nhưng tại đây, gặp cảnh thế này khiến báo động liên tục nổi lên trong lòng y.

Viên Minh dùng thần thức tra xét thấy được cảnh này, trong lòng càng khiếp sợ không thôi.

Trang phục của kẻ này chẳng xa lạ gì với Viên Minh, đó chẳng phải là Triệu Quy cho hắn nước trà trong thôn Thanh Quý sao?

Gã vậy mà cũng là thụ nhân?

“Cút ra.” Cốc Huyền Dương cố lên giọng quát lớn.

Vừa quát, y vừa vùng kiếm cổ trong tay lên, chém một kiếm về phía thụ nhân cổ quái kia.

Thụ nhân không đáp, cũng không có vẻ gì muốn né tránh, mà chỉ vọt thẳng về phía y với tốc độ nhanh tới mức làm người ta phải líu lưỡi.

Ngay khi kiếm quang vừa hạ xuống, Triệu Quy bất thình lình giơ cao một nắm tay, trong lòng bàn tay xuất ra một cây cuốc ngắn phủ hào quang màu vàng đục chặn kiếm quang lại.

Một tiếng “ầm” lớn vang lên.

Một vòng sóng ánh sáng tỏa ra xung quanh, thanh kiếm cổ như chém lên một ngọn núi lớn, bị phản lực chấn trở lại khiến Cốc Huyền Dương lảo đảo một lúc mới ổn định lại được.

Trong khi đó, Triệu Quy lại không hề nhúc nhích, chỉ hơi trầm mình xuống một chút rồi lập tức nhấc chân lao tới, dùng bả vai húc mạnh về phía ngực Cốc Huyền Dương.

Hào quang màu vàng từ đầu vai gã bừng lên, ngưng tụ thành một vòng ánh sáng màu vàng trông như một tòa pháp trận cỡ nhỏ.

Chỉ nghe một tiếng “rầm” trầm đục, ngực Cốc Huyền Dương như bị đá lớn đập vào, lồng ngực hơi lõm xuống, miệng phun máu tươi, cả người như diều đứt dây văng về phía sau, người đã bị thương nặng.

Khi y còn chưa kịp rơi xuống đất, Triệu Quy đã xòe tay ra, ngón tay hóa thành những nhánh dây leo vươn tới trói y lại như đòn bánh tét.

Thời gian trước sau chưa tới nửa khắc mà những tu sĩ Nguyên Anh hô phong hoán vũ ở Đông Hải đã đều bị đánh bại, trở thành tù nhân.

Viên Minh trong lòng rung động không thôi, đồng thời cũng sinh ra vô số câu hỏi, không hiểu đám thụ nhân này làm sao lại đột nhiên mọc ra nhiều như thế, hơn nữa trong đó còn có không ít có cấp bậc Kết Đan, Nguyên Anh.

Điều khiến hắn càng không hiểu là, Triệu Quy kia rốt cuộc là tồn tại dạng gì?

Còn không chờ hắn kịp nghĩ rõ ràng, dị biến lại lần nữa phát sinh.

Chỉ thấy bên trong chính cung của Hỏa Tinh cung đột nhiên có tiếng nổ lớn vang lên, cùng với đó, một luồng sáng màu vàng kim mang theo khí thế bàng bạc phóng thẳng lên trời, nằm lơ lửng ngay trên Hỏa Tinh cung.

Viên Minh đưa thần thức qua dò xét, chỉ cảm thấy một lực lượng hùng vĩ to lớn ép cho hắn không thể nhìn thẳng.

Bên trong vầng hào quang chói mắt, một cây thần cung màu vàng kim lăng không xuất hiện!

Thần cung vừa hiện liền như có thiên uy huy hoàng lâm thế, tỏa ra uy áp đè bẹp tất cả.

Đám thụ nhân màu đen đang hoành hành trong Hỏa Tinh cung giống như bị triệu hoán, nhất loạt nhìn về phía cây thần cung nằm lơ lửng giữa không trung, thân thể không tự chủ khẽ run lên,

Thụ nhân cổ quái Triệu Quy nhìn thần cung một lát xách theo Cốc Huyền Dương, xoay người rời đi.

Thụ nhân khổng lồ cao chín thước kia cũng nắm chặt Kim Hóa chân nhân trong tay, bước theo.

Hai thụ nhân hình dạng kỳ lạ bắt ba người Viêm Tương, Kim Vân tiên tử và phân thân Kim Sào cũng nhao nhao tiến về phía bên ngoài Hỏa Tinh cung.

Trong lúc này, trên thần cung màu vàng kim treo giữa trời bỗng nhiên truyền ra một đợt chấn động linh lực dữ dội, tiếp đó là một vòng xoáy màu vàng kim xuất hiện.

Vòng xoáy vừa hiện, khảm cung phía bên kia liền có phản ứng, năm luồng sáng màu vàng kim từ đó bay vụt tới, hóa thành năm cái kim ô thần tiễn rơi vào trên dây cung, dây cung cũng tự động kéo căng như trăng tròn.

Năm cây thần tiễn “viu” một tiếng cùng bắn vọt ra, hóa thành năm luồng sáng lớn màu vàng kim tách ra lao tới các nơi trong Hỏa Tinh cung.

Tên ánh sáng ầm ầm bắn xuống đất kéo theo những tiếng nổ vang liên tiếp.

Từng tia sáng mảnh nhỏ màu vàng kim như ngàn vạn con rắn nhảy lên rồi trườn tới, tỏa ra khắp bốn phương tám hướng. Trên những nơi chúng đi qua, hàng trăm hàng ngàn thụ nhân màu đen bị tia sáng xuyên thủng, chỗ ngực bị đốt ra những lỗ thủng lớn đỏ rực.

Thụ nhân màu đen đổ xuống như ngả rạ, chỉ nháy mắt đã chết đi quá nửa, những thụ nhân may mắn sống sót thấy vậy nhất tề chen nhau chạy tán loạn ra ngoài Hỏa Tinh cung.

Bắn hết một lượt tên, thần cung cũng hao hết thần uy, một lần nữa hóa thành một vệt sáng màu vàng kim, bay trở về chỗ trung tâm cung điện.

Ẩn thân bên trong Thâu Thiên đỉnh thấy được cảnh này, dù không đích thân tới hiện trường, Viên Minh cũng không khỏi cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

Dù bên ngoài đã tạm yên tĩnh lại, nhưng hắn cũng không vội ra ngoài mà quyết định lấy túi trữ vật của Lôi Hạc ra xem xét.

Rất nhanh, Viên Minh đã cầm cây đoản trùy màu đen ra ngoài.

Trong số những pháp bảo trên người Lôi Hạc, thứ hắn để ý nhất chính là cây Oanh Thần trùy có thể phối hợp với Lôi Công chùy của hắn.

Viên Minh cẩn thận nâng Oanh Thần trùy trong tay lên, thấy nó dài chưa được một tấc, toàn thân đen thui, bề mặt mấp mô như có ngàn vạn vết khoan dấu đục, sờ vào ban đâu có cảm giác lạnh buốt, tiếp đó lại thấy hơi tê tê như điện giật.

Nói về cảm giác khi chạm vào thì Oanh Thần trùy và Lôi Công chùy không giống nhau lắm, nhưng khi Viên Minh đặt chúng cạnh nhau thì hai kiện pháp bảo lại sinh ra ba động liên hệ khó hiểu.

Theo sự dẫn dắt của một tia điện, hai kiện pháp bảo xích lại gần nhau, giữa chúng có một mối liên hệ mật thiết khó tả bằng lời, cảm giác như hai người bạn cũ đã lâu không gặp.

Viên Minh lập tức cầm Oanh Thần trùy lên, bắt đầu luyện hóa.

Không bao lâu sau đó, Oanh Thần trùy khi luyện hóa xong không còn cho cảm giác điện giật yếu ớt, trái lại khi ngón tay Viên Minh chạm vào bề mặt nó, lập tức sẽ xuất hiện những đạo hồ quang điện màu điện màu lam nổ tanh tách bắn ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận