Tiên Giả

Chương 958: Nhân họa đắc phúc

Thời gian mấy hơi thở trôi qua, cánh quạt Linh Bảo đã bay ra khỏi Ngân Sắc Sơn Mạch, tiếp tục lao vùn vụt về phía trước, trong chốc lát đã tới một đỉnh một ngọn núi lửa đang cháy hừng hực.
Mà khi Vu Vũ và đám đại yêu đi xuống phi luân, lại nghe được mấy tiếng răng rắc giòn vang, cái linh bảo đỉnh cấp này vậy mà lại bị nổ tung ở ngay giữa không trung, phân thành vô số mảnh vỡ, bay lả tả xuống nham tương ở trong miệng núi lửa.
Vu Vũ thấy thế nhưng có vẻ như chẳng đau lòng chút nào, nàng khẽ đảo tay phải, lấy ra một tấm bùa chú và bóp nát nó.
Mấy hơi thở sau, một ngọn lửa nóng bỏng từ bên dưới miệng núi lửa bay vút ra, đáp xuống trước mặt Vu Vũ.
Bên trong ngọn lửa truyền ra thanh âm của Đại Nhật Lưu Ly Viêm : ”Tới cũng nhanh đấy, xem ra kế hoạch rất thuận lợi nhỉ.”
“Cho tới bây giờ thì coi như trôi chảy, bên kia ngươi chuẩn bị được thế nào rồi?” Vu Vũ hỏi, trong giọng nói còn mang theo một tia lo lắng.
“Cũng tương đối, chỉ cần hấp thu thêm một chút Hỏa linh lực cuối cùng nữa, lại cho ta tầm nửa canh giờ là đủ.” Đại Nhật Lưu Ly Viêm đáp.
Vu Vũ khẽ nhíu mày, nói ra : ”Kế hoạch lúc này đã lửa sém lông mày, ta chỉ có thể chờ đợi ngươi một khắc đồng hồ là lâu nhất rồi.”
“Được, vậy ta sẽ mau chóng.” Đại Nhật Lưu Ly Viêm đáp, trong thanh âm mang theo một tia bất đắc dĩ.
Vu Vũ gật nhẹ đầu, nàng phất tay dập tắt ngọn lửa trước mặt, sau đó ngồi xếp bằng xuống hư không.
Ngoại trừ Huyền Dạ ra thì Hắc Hùng Vương và mấy vị Yêu Vương khác đều tỏ vẻ kinh ngạc, hiển nhiên là tràn ngập tò mò với kế hoạch sắp công bố.
“Nữ vương bệ hạ, chuyện tới lúc này rồi, có thể đem kế hoạch nói cho chúng ta biết được chưa?” Điện Bằng Vương nhịn không được hỏi một câu.
Vu Vũ ngẩng đầu lên nhìn về phía phương xa, kia chính là phương hướng của Bạch Đế Thành.
Trong mắt nàng hiện lên một tia dứt khoát cùng kiên định, chậm rãi mở miệng nói : ”Đương nhiên, lúc trước không nói cho các ngươi biết là do sợ các ngươi bị người ta tóm lấy rồi sưu hồn, làm kế hoạch bị tiết lộ ra ngoài, bây giờ hết thảy cũng sắp phải kết thúc…”
Phía dưới Ngân Tháp, trong động quật tĩnh mịch.
Đám người Tư Mã Trường Cầm vừa bước vào mảnh thế giới dưới lòng đất này, liền bị từng đạo quang mang cấm chế, giống như những lưỡi kiếm sắc bén đánh tới từ phía đối diện, khiến cho mọi người trở tay không kịp.
Mọi người ở đây đều chẳng phải là hạng người đơn giản, lúc này đều bấm niệm pháp quyết, thi pháp ngăn lại từng cái quang mang cấm chế đang đánh tới.
Sau mấy giây hốt hoảng ngắn ngủi, mọi người bình tĩnh ổn định trận cước, ánh mắt của mọi người cũng dần dần thích ứng với hoàn cảnh lờ mờ ở trong động quật.
“Thế Giới Chi Thụ? Cây này vậy mà khổng lồ như thế, thực sự là vượt quá sức tưởng tượng!” Có người bỗng sợ hãi than.
“Còn cả những cái Pháp Trận này nữa, trình độ phức tạp cũng phải đạt tới pháp trận cấp bảy cực hạn!” lại có người khác bổ sung thêm, trong giọng nói không giấu được sự rung động.
Đến ngay cả Tư Mã Trường Cầm bình thường luôn trầm ổn, lúc này cũng không nhịn được mà lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
Đám người bọn họ đều là những người có kiến thức rộng rãi, nhưng vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm cho cảm thấy rung động sâu sắc.
Nam Thượng Phong đứng ở trong đám người, lẳng lặng nhìn cây đại thụ Thế Giới Chi Thụ kia, trong mắt hình như có ánh sáng lóe lên một cái, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh lại, dường như trong lòng của gã đang tự hỏi điều gì đó.
Mà ở giữa không trung của động quật, Sát Giới trợn tròn cả mắt, bên người hắn có vô số thanh quang chớp động.
Hắn đang dẫn động hơn mười tòa pháp trận cấp bảy, cùng nhau hướng về phía Tô Vô đánh tới.
Nhưng mà, vô luận công kích nào rơi xuống trên thân Tô Vô, đều bị Thiên Thiền Hắc KHí quanh người hắn ta nuốt mất.
Hắc khí kia giống như có lực thôn phệ vô cùng vô tận, bất luận cái gì công kích cũng đều không thể đối với hắn ta tạo thành chút tổn thương nào.
Mặc dù những công kích từ những cấm chế kia không làm gì được Tô Vô, nhưng dưới sự tiêu hao kiên trì bền bỉ, cộng thêm Thiên Thiền hắc Khí cũng bị hạt chế ở trong một cái phạm vi, không cách nào tràn ra ngoài.
Hai bên giằng co lẫn nhau, phảng phất nhưng đang tiến hành một trận đọ sức trong yên lặng.
“Lách qua bọn họ, chúng ta không cần nhúng tay vào phân tranh giữa bọn họ làm gì.” Tư Mã Trường Cầm cấp tốc đánh giá thế cục, rồi tỉnh táo nói với đám người.
Lời nói của gã ngay lập tức đạt được sự nhất trí của những người khác, cả đám người ẩn nấp thân hình, định thừa dịp hai người kia đang bận giao thủ, không để ý tới, mà dán thân vào vách tường của động quật, để đi vòng qua.
Nhưng khi bọn họ vừa mới khởi hành, thì Tô Vô ở giữa không trung đột nhiên quay đầu nhìn về phía bọn họ.
Trong mắt Tô Vô hiện lên một tia cười lạnh, lại phảng phất như vừa nhìn thấy đồ vật gì thú vị vậy.
“A, các ngươi đến rất đúng lúc, ta còn đang cần khôi lỗi trợ trận đây.” khóe miệng Tô Vô nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo, khoát tay vung ra một cái.
Lập tức, có một đám hắc khí dài thượt bắn ra như mũi tên rời cung, lao thẳng về phía đám người Tư Mã Trường Cầm.
Giới Sát thấy vậy thì lập tức thôi động ra một tòa pháp trận cấp bảy có thuộc tính Mộc, để chặn đường.
Chỉ thấy mấy chục cây cự mộc xanh biếc trống rỗng xuất hiện, bọn nó giống như có được sinh mệnh của riêng mình, đang chập chờn ở trong hư không.
Bên trên mỗi một cây cự mộc đều có từng đoàn lại từng đoàn thanh sắc lôi quang đang quấn quanh, chuyển động liên tục và phát ra tiếng sấm ầm ầm, đó chính là Ất Mộc Thần Lôi cực kỳ tinh thuần, ẩn chứa lực lượng đại đạo ba động mạnh mẽ.
Hơn mười cây cự mộc giống như mười cánh tay, vươn ra đánh tới luồng hắc khí từ mọi phương hướng, những nơi nó đi qua đều khiến hư không bị dẫn động, giống như có một lực lượng vô hình nào đó đang áp bách mọi thứ vậy.
Chỉ là luồng hắc khí kia lại giống như bỏ qua tất cả mọi thứ công kích, vẫn tiếp tục phóng đi về hướng đám người Tư Mã Trường Cầm.
Mọi người nín thở chờ đợi tình trạng nguy cấp tới gần, luồng hắc khí kia lại bỗng nhiên gia tốc, giống như một con linh xà giảo hoạt, trong nháy mắt chia ra thành mười mấy cỗ, cực kỳ linh hoạt và quỷ mị, luồn lách qua những khe hở giữa những cây cự mộc đó.
Trong lúc nhất thời, tiếng động ầm ầm vang khắp động quật, hơn phân nửa hắc khí đã bị Ất Mộc Thần Lôi do cự mộc phóng ra đánh lui, nhưng vẫn có năm đạo hắc khí như quỷ mị xuyên thấu mà qua, rồi dùng thế không thể đỡ, nhào về phía đám người Tư Mã Trường Cầm.
Đám người Tư Mã Trường Cầm đều không ngờ tới việc Tô Vô lại đột nhiên ra tay phát động công kích đối với bọn họ, mắt thấy năm đạo hắc khí đang mãnh liệt lao tới, mọi người đều nhao nhao gọi ra linh bảo của mình, chuẩn bị nghênh đón.
Trong lúc nhất thời, tiếng oanh minh liên tục vang lên giữa không trung, các loại linh quang thi nhau hiện ra, va chạm quyết liệt cùng năm đạo hắc khí.
Năm đạo hắc khí kia không ngờ lại cứng cỏi dị thường, cho dù bị mọi người liên thủ đánh nát, nhưng những hắc khí đang rơi lả tả kia lại giống như có thần trí, xảo diệu lách qua những khe hở giữa các linh bảo, bay vụt qua rồi lao thẳng tới thân thể mọi người.
Trong lòng đám người đều cả kinh, vội vàng bấm pháp quyết hoặc tế ra linh bảo, hay thi triển các loại thần thông hộ thể…
Nhưng hắc khí này lại dị thường quỷ dị, vô luận là linh bảo hình thành hộ thể hay là các loại thần thông hộ thể khác, đều lập tức bị nó ăn mòn, xuyên thấu qua ngay khi tiếp xúc.
Vẻ mặt cả đám người Tư Mã Trường Cầm đại biến, lúc này họ mới chính thức cảm nhận được chỗ khủng bố của Thiên Thiền Hắc Khí này.
Bọn họ muốn tránh né cũng đã không kịp, Hắc khí đánh lên người bọn họ, đã nhanh chóng xâm nhập vào trong thân thể của bọn họ.
Đám người chỉ cảm thấy cơ thể mình lập tức trở nên tê liệt, ngay cả một ngón tay cũng không thể động đậy được.
Ngay sau đó, thân thể của bọn họ giống như bị bơm lên, nhanh chóng phồng lên, giống hệt như đúc với tình cảnh của Viên Minh lúc trước bị Thiên Thiền Mẫu Khí xâm nhập.
Linh khí trong thiên địa cũng giống như nhận lấy một loại triệu hoán nào đó, điên cuồng mà tràn vào trong thân thể của bọn họ, khiến cho cả đám đều phi tốc tăng tu vi lên trong thời gian ngắn.
Đối mặt với dị biến như thế này, lại chẳng có ai cảm thấy mừng rỡ cả.
Thần sắc trên mặt bọn họ đều là sự thống khổ, thân thể sưng phồng lên giống như có thể nổ tung ra bất cứ lúc nào.
Loại thống khổ này đủ khiến cho người ta phát cuồng, nó không ngừng tàn phá thần trí của bọn họ, khiến cho bọn họ nhanh chóng mất đi ý thức, sau đó bên trong ánh mắt của họ lại nổi lên huyết quang đầy thú tính, phảng phất như sắp hóa thành một con dã thú ngây thơ.
Nam Thượng Phong lúc này cũng là một trong số đó.
Dưới trợ lực của Thiên Thiền Hắc Khí, tu vi của hắn đã cấp tốc đạt tới Phản Hư đỉnh phong, thân thể cũng bị bành trướng lên cao to đến mấy trượng, tơ máu toàn thân nhô lên, nhìn qua mà thấy giật mình sởn cả da gà.
Đúng lúc này, chỗ hư không phía trước người Nam Thượng Phong không xa, đột nhiên có sóng gió nổi lên, sau đó thì có một cái rễ cây màu xám xanh chui ra từ hư vô, nhanh chóng đem gã quấn lấy, sau đó trực tiếp kéo người vào bên trong hư không.
Một lát sau, rễ cây mang theo Nam Thượng Phong đi tới một mảnh không gian màu bạc.
Rễ cây xám xanh vừa mới buông Nam Thượng Phong xuống, lập tức có càng nhiều rễ cây trống rỗng chui ra, đâm vào thân thể của gã, bắt đầu hút đi lực lượng.
Hắc khí bên trong cơ thể Nam Thượng Phong nhanh chóng bị rễ cây hút khô, thân thể của gã cũng từ từ khôi phục lại bộ dáng vốn có.
“Quả nhiên, Thế Giới Chi Thụ là khắc tinh của Thiên Thiền Hắc KHí.”
Rễ cây màu xám xanh nổi lên, hiện ra một gương mặt mơ hồ, lại đúng là Viên Minh.
Hắn đã có thể điều khiển gốc Thế Giới Chi Thụ này sơ bộ, chứng kiến thảm trạng của Nam Thượng Phong, liền lập tức lợi dụng rễ cây của Thế Giới Chi Thụ, cách không cứu gã xuống dưới.
Viên Minh cẩn thận đánh giá Nam Thượng Phong một cái, đột nhiên vẻ mặt hắn khẽ động, giống như bắt được cái gì.
Lập tức, một sợi rễ cây mảnh khảnh từ bên trong hư không bắn ra, lặng yên không một tiếng động chui vào bên trong đan điền của Nam Thượng Phong.
Sau một lát, trên mặt Viên Minh lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hóa ra vừa rồi Nam Thượng Phong bị Thiên Thiền Hắc Khí xâm nhập, lại nhận được chỗ tốt ngoài ý muốn.
Tu vi của gã vẫn vững vàng dừng ở cảnh giới Phản Hư đỉnh phong như cũ, không hề bị tụt đi chút nào.
Quan trọng hơn chính là, linh căn từng bị tổn thương trước kia, lúc này vậy mà lại khôi phục không ít.
Hồi tưởng lại hứa hẹn của mình trước kia với Nam Thượng Phong, trong lòng Viên Minh không khỏi có chút cảm khái.
Hắn đã đáp ứng giúp gã khôi phục linh căn, nhưng lại vì đủ loại nguyên do, mà khiến cho chuyện này vẫn một mực bị gác lại cho tới bây giờ.
Bây giờ nhìn thấy linh căn của Nam Thượng Phong đang tự hành khôi phục, trong lòng Viên Minh cũng thoải mái nhiều, nên chuyện chữa trị cũng nước chảy thành sông mà trở nên dễ dàng hơn.
Hắn hít sâu một hơi, từ thể nội của mình, chậm rãi phân ra một luồng vạn mộc bản nguyên, nhẹ nhàng rót vào trong đan điền của Nam Thượng Phong.
Viên Minh vận chuyển pháp lực cẩn thận từng ly từng tí một, cố gắng đem lực lượng của sợi vạn mộc bản nguyên này, hoàn mỹ dung nhập vào bên trong linh căn của Nam Thượng Phong.
Trong quá trình dung nhập thì hơn một nửa vạn mộc bản nguyên bị tản ra ngoài, sát nhập vào trong thể nội của Nam Thượng Phong, đem pháp lực toàn thân của gã tẩy qua một lần, cuối cùng chỉ còn gần nửa vạn mộc bản nguyên thành công sát nhập vào bên trong linh căn.
Cho dù như thế thì chừng đó vạn mộc bản nguyên, cũng đã đầy đủ cho Nam Thượng Phong sử dụng.
Linh căn của gã triệt để khôi phục, thậm chí còn có không ít tinh tiến so với lúc trước.
Cái phát hiện bất ngờ này khiến Viên Minh mừng rỡ không thôi, hnaws không nghĩ tới lực lượng vạn mộc bản nguyên, lại có hiệu quả bồi dưỡng thật lớn đối với linh căn thuộc tính Mộc như vậy.
Trong lòng hắn âm thầm quyết định, sau này nhất định phải thử nghiệm với chính mình, xem một chút có thể khiến cho linh căn của mình nâng cao một bước hay không.
Đúng lúc này thì ý thức của Nam Thượng Phong chậm rãi tỉnh lại.
Trên mặt gã hiện ra vẻ mờ mịt trong giây lát, nhưng chứng kiến rễ cây ở xung quanh mình xong thì lập tức nhớ lại mọi thứ vừa xảy ra.
Gã nhanh chóng kiểm tra thân thể của mình, trên mặt không nhịn được mà xuất hiện vẻ vui mừng khôn tả.
“Vạn đạo hữu, là ngươi sao?” gã suy nghĩ một chút rồi đứng dậy chắp tay hô.
“Là ta!” âm thanh yếu ớt của Viên Minh truyền đến, nhưng tiếng nói rất mơ hồ, được truyền đến từ bốn phương tám hướng, khiến cho không ai có thể biết được vị trí cụ thể ở chỗ nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận