Tiên Giả

Chương 490: Làm người phải biết lý lẽ

“Viên huynh cảm thấy thế nào?” thấy Viên Minh mở mắt ra, Long Trùng vội hỏi.

Khung Vân và Ô Lỗ cũng đầy mặt hỏi han.

“Rất ổn.” Viên Minh triệu hoán ra nước sạch cọ rửa chất bẩn trên người, gật đầu đáp.

“Chỉ vậy thôi sao?” Long Trùng như không hài lòng với câu trả lời này.

“Huyền diệu trong đó không cách nào dùng lời nói tóm lược lại được, phải tự mình cảm nhận lấy.” Lúc này tâm tình Viên Minh rất thoải mái, cố ý làm ra vẻ nói.

Khung Vân trợn trắng mắt, còn Ô Lỗ lại lộ ra vài phần ý cười, hiển nhiên y đã rõ tính cách của Viên Minh.

“Nói đùa thôi. Thật ra Địa Tâm Hỏa liên này không hổ là kì hoa, sau khi ăn vào…” Viên Minh vừa cười nói vừa cẩn thận kể lại chi tiết quá trình luyện hóa Địa Tâm Hỏa liên vừa rồi một lần.

“Vừa rồi Long huynh ngươi có nói Địa Tâm Hỏa liên do linh lực từ nham thạch nóng chảy cùng tinh hoa đại địa sinh dưỡng thành, cho nên vật này hẳn phải chứa linh lực thuộc tính hỏa làm chủ. Viên huynh tu luyện công pháp thuộc tính mộc, Mộc sinh Hỏa, vì sao lại có hiệu quả rõ rệt như vậy?” Ô Lỗ khó hiểu hỏi.

“Đây chính là chỗ lợi hại của Địa Tâm Hỏa liên, nuốt hoa này vào không chỉ đạt được linh lực ẩn chứa bên trong mà còn có thể dẫn động thiên địa linh khí quán thể, nên người không tu luyện công pháp thuộc tính hỏa cũng có được thu hoạch không tệ. Công pháp của Viên huynh có thuộc tính mộc, Mộc sinh Hỏa, cho nên Địa Tâm Hỏa liên cũng mang lại hiệu quả cực tốt cho hắn, gần như tu sĩ có thuộc tính hỏa.” Long Trùng giải thích.

"Thì ra là như thế." Ô Lỗ bừng tỉnh, quay đầu nhìn về phía hồ dung nham, trong mắt hiện lên một tia nóng bỏng.

Vừa rồi bọn họ bất ngờ không kịp đề phòng nên mới thất bại tan tác trở về. Lúc này bốn người lại bàn bạc chuẩn bị hái hết tất cả Địa Tâm Hỏa liên ở giữa hồ về. Dù sao đây cũng là cơ hội ngàn năm có một mà.

Ngay lúc này, đột nhiên trên bầu trời lại có ánh sáng màu lam lóe lên.

“Chư vị, tinh vũ lại tới rồi!” Ô Lỗ ngửa đầu nhìn thoáng qua, nhắc nhở.

“Không sao, tụ lại về đây là được.” Viên Minh nói xong, lấy Tử Tinh Cửu Long thương ra.

Mấy người này đã sớm thấy được sự thần kỳ của thần binh nên không chút do dự nhích sát lại gần Viên Minh.

Cùng lúc đó, bầu trời lại trào dâng một con sóng màu lam cuồn cuộn, những ánh sao sáng ngời mà huyễn lệ như những cơn sóng trên mặt biển, bắt đầu phiêu phù đổ xuống bên dưới.

Uy thế lại mạnh mẽ hơn lúc trước vài phần.

Trong tiếng ầm ầm dồn dập đó, Viên Minh nhấc cao tay, ném Tử Tinh Cửu Long thương lên không trung.

Tay hắn bấm pháp quyết, cổ tay xoay chuyển từng cơn gió vù vù nổi lên. Tử Tinh Cửu Long thương nhanh chóng xoay tròn giữa không trung, thân thương vẽ ra từng đạo tàn ảnh, hình thành nên một cái lồng ánh sáng to lớn màu tím.

Mấy ngôi sao rơi đập xuống bắn ra vô số tinh quang tung tóe đều bị lồng ánh sáng của Tử Tinh Cửu Long thương ngăn cản lại.

Viên Minh cảm nhận được thân thương truyền đến trọng kích, đồng thời cũng cảm giác rõ rệt lượng tinh thần lực cực nhiều mà thân thương thu nạp được.

Hắn đã luyện hóa được Tử Tinh Cửu Long thương, có thể cách không tiếp dẫn nên lượng tinh thần lực lại không ngừng được truyền vào trong người hắn, không ngừng rèn luyện xương cốt của hắn càng trở nên kiên cố hơn.

"Chẳng lẽ khi tinh thần lực hấp thu đủ nhiều, phong ấn trong thương có thể hoàn toàn cởi bỏ." Viên Minh kiềm chế kích động trong lòng, thầm nghĩ.

Đúng lúc này, trong lòng Viên Minh khẽ động, cánh tay khống chế Tử Tinh Cửu Long thương chợt run lên, khiến một ngôi sao băng lọt xuống, sượt qua bên cánh đám người, xém chút nữa đã có thể khiến cả đám thương tổn.

“Viên huynh…” Long Trùng không khỏi kêu lên.

Viên Minh áy náy cười một tiếng, không giải thích thêm.

Vừa rồi hắn thất thố như vậy là vì kinh ngạc phát hiện lực lượng các ngôi sao không ngừng rót vào, đạo phong ấn bên trong Tử Tinh Cửu Long thương lại bất tri bất giác lơi lỏng thêm.

“Có lẽ nếu hấp thu đủ nhiều lượng tinh thần lực, phong ấn trong thân thương có thể hoàn toàn được mở ra.” Viên Minh kiềm chế kích động trong lòng, thầm nghĩ.

Vừa nghĩ đến đây, hắn không chỉ bị động phòng ngự tinh vũ công kích xuống mà đồng thời trong lúc đó hắn còn chủ động đánh nát những ngôi sao rơi đập xuống, tận thu càng nhiều tinh thần lực càng tốt.

Long Trùng nhìn thấy vậy, còn tưởng một câu “Viên huynh…” lúc nãy của mình khiến Viên Minh hiểu nhầm là y đang trách cứ hắn không ngăn cản được nên mới chủ động ra tay công kích.

Y định mở miệng khuyên can Viên Minh không cần như thế, lại chẳng biết nên nói thế nào.

Cũng may tinh vũ trút xuống không bao lâu lại biến mất không còn gì nữa.

Đến khi tinh vũ đầy trời biến mất không còn gì nữa, đám người không khỏi thờ phào một hơi, chỉ mỗi Viên Minh là còn mang tiếc hận nhìn theo.

Xương cốt trong thân thể hắn đã được cường hóa thêm một vòng, đã bắt đầu nổi lên ánh kim loại sáng bóng, đã gần tiếp cận đến luyện cốt thành sắt Thiết Cốt Chi Thể rồi.

Nếu trận tinh vũ này kéo dài thêm nửa khắc, có lẽ hắn sẽ có thể tiến thêm một bước nữa.

Còn phong ấn bên trong Tử Tinh Cửu Long thương cũng không thể phá vỡ được, chẳng qua uy lực của thương này gia tăng lên nhiều, phát ra ánh sáng tím nồng đậm hơn nhiều, thân thương còn quanh quẩn một loại khí kình rét lạnh nữa.

Viên Minh đưa tay triệu Tử Tinh Cửu Long thương về, nhìn qua nó một lượt rồi thu về.

“Chúng ra tranh thủ nhân cơ hội đợt tinh vũ tiếp theo chưa kéo tới, hái hết Địa Tâm Hỏa liên này lại đi, tránh để đêm dài lắm mộng.” Khung Vân nói.

"Trước tiên phải ngẫm nghĩ xem đối phó với những con cá sấu lửa kia như thế nào?" Ô Lỗ nhìn như hồ nước nham thạch nóng chảy bình tĩnh, có chút đau đầu nói.

Viên Minh há miệng, vừa định nói chuyện thì chợt nhíu hàng lông mày lại, nhìn về phía sườn núi bên kia.

Lúc này, ở sườn núi cách đó không xa có chừng hơn mười người đang vội vàng chạy tới đây.

Những người này mơ hồ chia làm bốn đội ngũ, đi trước là hai người Kim Vân tiên tử của Phù Tang đảo cùng Thiên Bảo đạo nhân của Kim Ngao đảo.

Bên cạnh đội ngũ là Huyễn Linh Tử, Băng Tâm tiên tử cùng với Vân Cửu Tiêu. Sắc mặt của mấy tu sĩ đảo cấp hai này không tốt, không biết có phải vì cái chết của Di La hay không.

Cách bọn họ một khoảng xa là Thanh Đồng của Thiên Xà đảo, Tuyết Giao của Bích Giao đảo, cùng với Hầu Tam Thông của Thủy Viên đảo.

Về phần đội ngũ cuối cùng, cách tất cả đội ngũ còn lại một khoảng cách xa hơn một chút, lại là ba người thuộc Dục Trúc đảo, Hồng Diệp đảo, Vạn Hoa đảo.

Ngoại trừ Thổ Thắng của Địa Hỏa đảo ra thì hầu như tất cả tu sĩ tiến vào bí cảnh đều đã tụ tập cả lại nơi này.

Lúc mấy người Viên Minh nhìn thấy đám người này, bọn họ cũng nhìn thấy bốn người Viên Minh.

Vẻ mặt Huyễn Linh Tử bất thiện, hơn nữa lúc đảo mắt nhìn qua Viên Minh còn mang theo lo lắng cùng oán hận khắc cốt, chỉ là gã không tiến lên báo thù mà thôi.

Gã hít sâu một hơi, nhìn về phía Ô Lỗ đứng bên cạnh Viên Minh.

“Hồng đạo hữu, ngươi đi theo bọn họ làm gì? Còn không mau lại đây?”

Lúc nói lời này, ánh mắt Huyễn Linh Tử không nhìn Ô Lỗ mà lại như có như không nhìn qua Viên Minh một cái, tựa hồ là đang xem xét phản ứng của hắn.

Viên Minh thầm cười lạnh cũng không lên tiếng ngăn cản.

Ô Lỗ chỉ áy náy cười một tiếng với Huyễn Linh Tử, lại không nói tiếng nào.

Thấy thái độ y như vậy, Huyễn Linh Tử càng thêm nôn nóng, gân xanh trên thái dương gồ lên hiển nhiên là đã cực kỳ tức giận. Gã ngầm vận hồn lực điều động huyễn chủng trong thức hải Ô Lỗ.

Nhưng huyễn chủng đó đã sớm bị Viên Minh khu trừ, dù Huyễn Linh Tử có thi pháp thế nào thì cũng không tạo ra bất kỳ phản ứng gì.

Tức khắc sau, Huyễn Linh Tử cau mày lại, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc, sau đó mới nhớ tới chuyện gì đó mà nhìn qua Viên Minh, ánh mắt càng lúc càng lạnh lẽo.

Đám người Thanh Đồng còn nghĩ có thể hóng thêm chuyện vui, lại không thấy Huyễn Linh Tử phát tác, chỉ đành ôm thất vọng.

“Huyễn Linh Tử đạo hữu, mấy kẻ này không biết tốt xấu, không ra tay dạy cho bọn chúng một bài học sao?” Thanh Đồng le lưỡi, liếm môi, không sợ thiên hạ đại loạn chõ miệng hỏi một câu.

“Ngươi quên chúng ta tới đây làm gì rồi sao?” Huyễn Linh Tử liếc mắt nhìn gã.

“A đúng, đúng, đúng, ngươi nói bên này có khí tức thiên tài địa bảo." Thanh Đồng nghe vậy, vừa nói vừa dò xét bốn phía, rất nhanh đã phát hiện ra Địa Tâm Hỏa liên ở giữa hồ dung nham.

“Kia là Địa Tâm Hỏa liên đúng không?” Hầu Tam Thông cũng phát hiện bảo bối, kinh ngạc lên tiếng.

Nhất thời mọi người đều bị những lời này hấp dẫn ánh mắt, nhao nhao nhìn về phía bên kia rồi kinh hãi hô lên. Ngay cả Kim Vân tiên tử, Thiên Bảo đạo nhân cũng không ngoại lệ. Trong khoảng thời gian ngắn này lại không còn ai chú ý tới đám người Viên Minh nữa.

Thiên Bảo đạo nhân vỗ nhẹ túi linh thú bên hông, một con tiểu thú màu xanh lam bay ra, đáp xuống vai y.

Thú này đầu hổ, thân báo, đuôi rồng, nhìn qua đã thấy không phải linh thú tầm thường.

“Đây là Thụy thú Tỳ Hưu! “ Trong Thâu Thiên đỉnh, Tịch Ảnh kinh ngạc kêu lên.

“Tỳ Hưu? Là linh thú trong truyền thuyết có miệng không hậu môn, nuốt vạn vật mà không bài tiết, nạp tứ phương mà không xuất ra ngoài, rất thiện tầm bảo?” Viên Minh truyền âm đáp lại.

“Nhìn qua cũng tương tự, chỉ là Tỳ Hưu trời sinh sáu chân, ở đây chỉ bốn chân, có vẻ không phải là Tỳ Hưu thuần chủng.” Tịch Ảnh nói.

Tiểu thú màu lam uể oải ngáp một cái, mới mở to mắt nhìn về phía trung tâm của hồ dung nham, tai nhỏ dựng đứng, kêu lên hưng phấn, còn muốn tung người bay về phía hồ nước.

Thiên Bảo đạo nhân mới đưa tay bắt nó trở về, bỏ lên bả vai lại, rồi cười nói với Kim Vân tiên tử bên cạnh: “Xem ra đúng là Địa Tâm Hỏa Liên, vận khí tiên tử quả không tệ. Chỉ cần hái hai đóa hoa là ngươi đã có thể nắm chắc đột phá lên Nguyên Anh kỳ thêm mấy phần rồi.”

Trong mắt Kim Vân tiên tử cũng xẹt qua một tia vui mừng, nhìn về phía trước.

“Này, mấy ngươi các ngươi tới sớm sao chưa hái hỏa liên, còn đang đợi cái gì?” Thanh Đồng nghe hai người kia nói vậy, trên mặt xẹt qua chút vui vẻ, đưa tay chỉ về phía đám người Viên Minh hỏi.

“Đương nhiên không phải đợi phế vật ngươi rồi!” Long Trùng đổi thái độ, từ nhiệt tình chuyển sang không chút khách khí hừ lạnh đáp.

“Ngươi nói gì?” Đồng tử dựng đứng của Thanh Đồng co rút lại, sát khí nồng đậm.

Viên Minh không kinh ngạc, Thiên Xà đảo vốn không hợp với Thiên Long đảo, điểm này cả Đông Hải ai nấy đều biết, chẳng qua cũng không nói thẳng ra mặt thôi.

Mâu thuẫn hai bên bắt đầu từ tên hòn đảo, Thiên Long đảo lấy rồng làm tên, Thiên Xà đảo lấy rắn làm hiệu.

Mục tiêu của Thiên Xà đảo là lột bỏ da rắn hóa thành thân rồng, mà Thiên Long đảo lấy rồng làm tên đã phạm vào đại kị của Xà Nhân tộc. Vì thế hai bên đã kết thù oán hơn ngàn năm, nhìn nhau không vừa mắt, có cơ hội sẽ không ngừng đối chọi gay gắt.

“Ta nói là, mọi thứ có trước có sau, các ngươi đã đến chậm thì đợi chúng ta hái xong, nhặt nhạnh lại mấy thứ còn thừa lại của chúng ta. Làm người phải biết lý lẽ chứ, có đúng hay không?” Long Trùng không lùi bước, nửa là trêu chọc nói.

Chỉ là lời này vừa nói ra, lập tức khiến tất cả các tu sĩ đến sau phải đưa mắt nhìn qua y.
Bạn cần đăng nhập để bình luận