Tiên Giả

Chương 526: Thoát khỏi rừng đào

Thấy vậy, Viên Minh vội dùng thần thức câu thông Tử Cực Thái Tuế, thử hỏi thăm đánh giá của nó sau khi thôn phệ Hỏa Hồng linh đào.

Lấy lực lượng thần hồn của hắn hiện tại cùng một loạt thần thông Hồn tư như sưu hồn, tình động, dù là loại sinh linh lai giữa động vật và thực vật như Thái Tuế này thì vẫn có thể câu thông hỏi thăm.

Linh trí của Tử Cực Thái Tuế có vẻ rất thấp, đợi một lúc lâu sau nó mới chậm rì rì đáp một câu “Không độc”.

Qua một trận này, pháp lực Viên Minh lại lần nữa sắp cạn khô, nghe vậy, hắn lập tức cắn một miếng.

“Rốp…”

Cảm giác giòn mềm, hương vị thơm ngọt khiến hai mắt Viên Minh lập tức sáng ngời.

Nước quả thơm ngọt theo cổ họng hắn trôi vào trong bụng, ngay sau đó, một cỗ linh khí dày đặc nhanh chóng lan tràn ra khắp cơ thể, hóa thành từng tia pháp lực chuyển vào trong đan điền.

Quả đào này ẩn chứa linh lực nồng đậm, thực sự rất giống với liên tử, đúng là tiên quả bổ sung pháp lực.

Cổ nhân nói sinh khắc tương y, phàm là vật kịch độc, bảy bước quanh đó nhất định có giải dược.

Hỏa linh đào có lẽ chính là giải dược của rừng đào không lối thoát này, chỉ cần cố được tới khi cây đào nở hoa kết trái là có thể tìm được đường sống trong mảnh rừng này.

Viên Minh cắn hai ba miếng đã bỏ xong quả đào vào trong bụng, lúc này hắn mới kinh ngạc phát hiện quả đào này thế mà không có hạt.

Cùng lúc đó, pháp lực của hắn cũng đang hồi phục lại một cách nhanh chóng.

Sau khi ăn hết ba quả đào, pháp lực Viên Minh đã hoàn toàn khôi phục.

Đang khi cảm thấy vui mừng không thôi, cánh tay bỗng truyền lên cảm giác ngứa ngáy khiến hắn không khỏi muốn cào gãi.

Nhưng không chờ Viên Minh kịp đưa tay, chỗ ngứa ngáy lại truyền thêm một hồi cảm giác đau nhói.

Viên Minh vội vén tay áo nhìn lại, lập tức phát hiện trên cánh tay mình chẳng biết từ lúc nào mọc ra một cái u sần sùi màu đỏ lửa.

Ở chỗ giữa cái u này có một chỗ lõm xuống, trong đó lờ mờ có sắc máu, rõ ràng là một cái nhọt độc.

Viên Minh cảm thụ được cảm giác ngứa ra cùng bỏng rát từ nó truyền đến, lại liếc mắt nhìn quả đào tươi đẹp trong tay, lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

“Linh đào này dù dồi dào linh lực nhưng trong đó chủ yếu là thuộc tính Hỏa, hỏa độc hừng hực, cắm sâu khó nhổ, khó mà tiêu hóa.” Viên Minh thở dài ném quả đào trong tay xuống đấy.

Hắn dù cũng có Hỏa linh căn nhưng nói sao cũng không chuyên tu Hỏa pháp, Cửu Nguyên quyết lại là công pháp thuộc tính Mộc, vốn bị thuộc tính Hỏa khắc, khó mà luyện hóa linh lực thuộc tính Hỏa bên trong hỏa linh đào, để nó tích tụ tới mức hóa độc, hình thành một cái nhọt độc ngoài da.

Viên Minh lấy một viên đan dược giải độc ra rồi nuốt xuống, đoạn vận chuyển tiêu hóa dược lực, chuyển nó tới chỗ đau rát.

Ai ngờ dược lực vừa chạm tới, cảm giác đau rát như thiêu kia lập tức tăng gấp bội, ngay tiếp đó, một cảm giác đau đớn như sâu kiến cắn xé lan ra khắp cánh tay để hắn gần như nhịn không được kêu lên thành tiếng.

Viên Minh vội vàng đè dược lực của giải độc đan xuống, toàn lực thôi động Hàn Nguyệt giới, dùng lực lượng băng hàn vất vả một hồi mới tạm đè cảm giác đau rát kia xuống một chút.

Hắn không có loại giải độc đan chuyên trị loại hỏa độc này, trước mắt cũng không dám tùy tiện thử gì thêm.

Nếu có Hoa Chi ở đây có lẽ nó sẽ có cách, nhưng hiện giờ nó đang luyện hóa thụ yêu cấp bốn tới lúc mấu chốt, hắn không muốn quấy rầy nó, chỉ có thể nén đau tiếp tục tiến lên.

Nhưng ngay khi hắn đang định cất bước tiến lên, hắn đột nhiên ngừng chân.

Hiện giờ việc phục dụng những hỏa linh đào này với hắn không khác gì uống rượu độc giải khát, nhưng nói tới cùng nó cũng không quá nguy hiểm, cảm giác đau rát kia cũng không phải bệnh không cách giải, rời khỏi mảnh rừng đào này, hắn có rất nhiều cách để từ từ luyện hóa nó.

Trong khi đó, những quả hỏa linh đào này lại ẩn chứa linh lực dồi dào, thực sự là bảo bối hiếm có.

Vừa nghĩ tới đây, hắn liền phất tay áo cuốn lên một trận cuồng phong, cuốn hết hỏa linh đào trên những cây đào hai bên đường đi qua xuống, bỏ một nửa trong đó vào túi, nửa còn lại bỏ vào túi linh thú của Hoa Chi và Tử Cực Thái Tuế.

Dừng chân ở đây một hồi lâu, khi lên đường đi tiếp, Viên Minh phát hiện ánh nắng trên đỉnh đầu càng lúc càng gay gắt.

Quả nhiên khi còn chưa đi được bao xa, hắn phát hiện trên bầu trời có thêm một mặt trời nữa.

Sáu mặt trời treo trên không, sức nóng mà chúng tỏa ra đã tới độ kinh người, dù Viên Minh đã thôi động Hàn Nguyệt hộ tráo tới mức cực hạn vẫn khó mà ngăn được sức nóng truyền vào.

Tam Nhãn ô cưu và Lôi Vũ náu mình trong túi linh thú cũng bị nóng tới nôn nao bất an.

Cảm nhưng được tâm tình biến hóa của bọn chúng, Viên Minh hiểu rõ nếu cứ tiếp tục thế này, e là linh sủng của hắn sẽ gục ngã trước cả hắn.

Rơi vào đường cùng, Viên Minh chỉ đành thi pháp làm một đạo phong ân bên trong túi linh thú của Tử Cực Thái Tuế, Hoa Chi và Lôi Vũ, tiếp đó thu chúng vào không gian Thâu Thiên đỉnh.

Hắn một mặt toàn lực thôi động Hàn Nguyệt giới, một mặt toàn lực thi triển Quỷ Ảnh độn pháp tiến lên, chấp nhận đốt pháp lực để nâng cao tốc độ.

Dù ăn hỏa linh đào kia sẽ khiến hỏa độc tích tụ trong người, nhưng hiện tại hắn bất chấp, cứ pháp lực hao hết là sẽ ăn hỏa linh đào để khôi phục.

Theo thời gian trôi, nhọt độc màu đỏ lửa trên cánh tay, bàn chân Viên Minh càng lúc càng nhiều, nhưng bước chân hắn thủy chung không dừng, trái lại càng tăng nhanh.

Nhiệt độ trong rừng đào đang không ngừng tăng lên, tựa như không có giới hạn vậy.

Ngay khi hắn bị cảm giác vừa đau nhói vừa bỏng rát kia hành hạ tới mức sắp chịu hết nổi, cuối tầm mắt hắn bỗng xuất hiện một mảng xanh ngát.

Màu xanh kia giống như một cái bớt trên làn da màu đỏ, con mắt Viên Minh bị mồ hôi túa ra che mờ nên thấy không được rõ ràng, thậm chí hắn còn tưởng là mình xuất hiện ảo giác.

“Xem ra đúng là sắp chịu hết nổi rồi.” Viên Minh thầm than, dụi dụi mắt toàn tiến vào không gian Thâu Thiên đỉnh nghỉ ngơi một lát.

Về chuyện có bị người khác ngó thấy hay không, hắn cũng mặc kệ.

Nhưng đúng lúc này, một cảm giác mát lạnh rất nhẹ từ phía trước đột nhiên truyền đến, cảm giác như một cơn gió thoáng lướt qua mặt Viên Minh.

Hắn day day đôi mắt mệt mỏi, tập trung nhìn về phía trước.

Đây không phải ảo giác!

Phía trước chỗ cách hơn trăm trượng đúng là có một mảng rừng xanh um, hoàn toàn khác biệt với sắc đào xung quanh, chút hơi lạnh vừa rồi chính là từ đó truyền tới.

Viên Minh mừng rỡ lập tức bay nhanh qua đó.

Khi sắp bay tới nơi, cảnh sắc phía trước bỗng mờ đi, cây đào xung quanh hắn hình như lại sắp biến đổi.

Viên Minh nhướng mày, quanh người lập tức lóe ánh chớp, cả người nhanh như một tia chớp băng qua mười trượng cuối cùng của rừng đào, tiến vào vùng xanh um kia.

Lúc này đây, hắn đã không còn quan tâm nơi đó có an toàn hay không, chỉ cần có thể thoát khỏi rừng đào nóng như lò thiếu này, dù phía trước có là núi đao chảo dầu, hắn cũng tình nguyện xông vào một lần.

Cũng may lựa chọn của hắn không sai, ngay khi tiến vào khu vực này, nhiệt độ xung quanh hắn lập tức dịu xuống.

Cảm nhận được cảm giác mát lạnh, Viên Minh không rảnh vui mừng mà vội vàng quanh sát khắp bốn phía xung quanh, xong xuôi hắn mới phát hiện xung quanh hắn là vô số nhưng cây cổ thụ xanh đen, thân cây nổi cục, bóng cây um tùm vô cùng mát mẻ, thiên địa linh khí cũng đã bình thường trở lại, đủ hết cả ngũ hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ.

Viên Minh mừng rỡ, không quan tâm những thứ khác mà vội vàng tới dưới một gốc cây cổ thụ ngồi xếp bằng, lấy ra hai viên đan dược khôi phục pháp lực nuốt vào, sau khi khôi phục hoàn toàn pháp lực bản thân mới tỏa thần thức dò xét chỗ sâu trong mảnh rừng xanh đen này.

Hắn hơi nhướng mày khi phát hiện sâu trong rừng có một cái làng, nhìn qua có vẻ vô cùng cũ nát, cũng không có khí tức của vật sống, giống như một di tích vậy.

Từng hồi cảm giác đau nhói từ nhọt độc khắp người truyền tới làm Viên Minh không rảnh xem kỹ, vội lấy ra một bộ pháp trận bố trí xung quanh, xong lại lấy lệnh bài màu bạc ra tạo ba đạo kết giới màu bạc, xong rồi mới ngồi xuống, thôi động Hàn Nguyệt giới, bắt đầu loại bỏ hỏa độc trong người.

Lực lượng cực hàn của Hàn Nguyệt giới có hiệu quả khắc chế với hỏa độc rất rõ ràng, nhưng vừa rồi ở vào hoàn cảnh mọi thứ đều ủng hộ hỏa độc, Viên Minh thực sự muốn làm gì cũng khó.

Hiện tại thì khác, hắn không cần tiếp tục phân tâm đi chống lại mặt trời thiêu đốt, chỉ cần chuyên tâm loại trừ hỏa độc, đúng là làm ít công nhiều, chỉ sau chốc lát đã liên tiếp loại bỏ từng cái nhọt độc.

Không còn bị cảm giác đau nhói, bỏng rát kia hành hạ, Viên Minh lập tức cảm giác tốt hơn rất nhiều.

Chỉ có điều cảm giác đau nhức kia cũng chưa biến mất hết, vẫn còn một số chấm đỏ lưu lại, hỏa linh hình hạt đào tạo ra cảm giác đau rát vẫn còn khá ngoan cố, Hàn Nguyệt giới cũng không nhổ ra hết được, vẫn còn một tia hỏa độc bám trụ không tan.

Viên Minh không để ý tới cái này bởi chờ khi Hoa Chi thức tỉnh, một chút hỏa độc này thực không đáng kể chút nào.

Nghĩ tới Hoa Chi, hắn đưa thần trí vào trong Thâu Thiên đỉnh xem xét tình hình nó.

Hoa Chi vẫn đang ngủ say, thậm chí không cả để ý tới những hỏa linh đào kia, xem ra còn phải lâu lâu nữa mới thức dậy.

Viên Minh đang định thu hồi thần thức thì bỗng ngừng lại, đoạn đưa thần thức tiến vào túi linh thú chứa Tử Cực Thái Tuế.

Khác với Hoa Chi, tình hình bên Tử Cực Thái Tuế có sự biến đổi rất lớn, những ban độc màu đen trên thân nó lúc này đã biến mất gần hết, thân thân còn lớn thêm khá nhiều, gần như gấp đôi lúc trước.

Một cỗ yêu khí mờ mịt tỏa ra, từ khí tức thì đã đạt tới cấp hai bậc cao, hơn nữa đang dao động liên tục.

“Thế này là sắp đột phá sao?” Viên Minh hai mắt sáng lên, vội vã mở túi linh thú chứa Tử Cực Thái Tuế ra, ném vào trái hỏa linh đào vào bên trong.

Chỗ hỏa linh đào hắn ném vào lúc trước đã bị Tử Cực Thái Tuế chén sạch từ lâu.

Tử Cực Thái Tuế vẫn một bộ ai cho gì cũng không chê, lập tức nuốt cả ba trái hỏa linh đào, khí tức nó lại tiếp tục dao động chập chờn thêm một hồi.

Thấy vậy, Viên Minh bèn bình tĩnh lẳng lặng chờ đợi.

Nhưng theo thời gian trôi, Tử Cực Thái Tuế chẳng những không tiến thêm bước nào, trái lại khí tức còn có xu hướng biến mất.

“Chi chi chi…” Âm thanh như tiếng chuột kêu từ trong thân Tử Cực Thái Tuế truyền ra, nghe tràn ngập vẻ lo lắng lẫn ý cầu xin giúp đỡ.

Viên Minh cũng rất sốt ruột nhưng hắn hiểu quá ít về Tử Cực Thái Tuế, cơ bản không biết nên giúp nó thế nào.

“Phải rồi, sao mình lại quên mất thứ này!” Hắn lấy ra một viên tinh thể màu trắng, chính là Long Nha tinh, đoạn dứt khoát ném vào túi linh thú.

Theo như lời Lôi Hạc, Long Nha Tinh này rất có lợi với yêu thú, Tử Cực Thái Tuế tuy là loại yêu thú dị biệt nhưng hẳn cũng sẽ có chút hiệu quả.

Tử Cực Thái Tuế cảm nhận được khí tức Long Nha Tinh xong có vẻ cực kỳ kích động. Nó nhanh chóng vặn người bò tới nuốt Long Nha Tinh vào, tức thì khí tức nó lại lần nữa tăng vọt.

Không chỉ vậy, thần hồn Tử Cực Thái Tuế cũng đang từ từ tăng trưởng.

“Không ngờ Long Nha Tinh này còn có công hiệu tăng cường thần hồn yêu thú.” Viên Minh lấy làm kinh ngạc.

Về phương diện thần hồn, yêu thú bẩm sinh yếu hơn tu sĩ Nhân tộc rất nhiều, có không ít yêu thú không thể tiến giai là bởi vì thần hồn hạn chế, vậy nên bất luận linh tài gì có thể tăng cường thần hồn yêu thú đều trân quý dị thường, bảo sao Lôi Hạc và Viêm Tương trước đó lại liều mạng tranh giành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận