Tiên Giả

Chương 917: Một mình đi tiếp

Lúc này Viên Minh mới mở Tu La cung ra, ném Xích Diễm Chu Ly hoa vào trong hồ lửa Cực Hỏa cảnh.
Một tiếng "phừng" vang lên, Xích Diễm Chu Ly hoa vậy mà bốc cháy, tuôn ra một luồng hỏa linh lực vô cùng tinh thuần dung nhập vào trong thân thể Điếm Tiểu Tam.
Toàn thân Điếm Tiểu Tam hầu như đều đã trải rộng Chúc Dung hỏa văn. Lúc này ông ta vẫn ngồi nhắm mắt ngồi xếp bằng như trước nhưng khí tức trên người không còn bình ổn nữa. Địa Tâm tịnh hỏa bao phủ ngoài thân cũng theo đó mà như bị kích thích, lúc thì tăng vọt, lúc thì sa sút, hiển nhiên là đã đến thời khắc mấu chốt nhất thời khắc mấu chốt nhất.
Viên Minh đưa tay chụp ra, nhiếp gần gần trăm xích tinh thạch giữa lòng sông bỏ vào trong hỏa hồ.
Hỏa linh lực trong hỏa hồ tăng vọt, khí tức Điếm Tiểu Tam cũng theo đó mà tăng lên, hiển nhiên linh lực nồng đậm cũng có chỗ tốt không ít với quá trình đột phá.
" Nhị vị khổ cực, cứ tạm nghỉ ngơi ở đây một hồi đi, ta còn có chuyện xử lý." Viên Minh nói với hai người Ô Lỗ một câu rồi thoáng cái biến mất, tiến vào bên trong tĩnh thất Tu La cung.
Hắn lấy ra Thâu Thiên đỉnh phụ thể lên người Điếm Tiểu Tam.
Cỡ chừng nửa nén nhang sau, trong hỏa hồ Cực Hỏa cảnh.
Điếm Tiểu Tam đột nhiên mở hai mắt, từng mảng lửa cháy đỏ thẫm từ trong cơ thể ông ta tuôn ra, xoay quanh đan xen trên đỉnh đầu.
Vào lúc này Chúc Dung hỏa văn trên người ông ta như sống lại, đổ dồn về phía đan điền, cuối cùng ngưng tụ thành một đạo ấn hình lửa đỏ cầu kỳ phức tạp.
Điếm Tiểu Tam nhíu mày lại. Địa Tâm tịnh hỏa bao phủ ngoài thân ông ta lập tức lập tức hóa thành mấy trăm hỏa cầu màu trắng to chừng nắm tay, chậm rãi xoay quanh Điếm Tiểu Tam phía trên hỏa hồ.
Ông tay khẽ vẫy tay, tất cả đã bay trở về, lại một lần nữa ngưng tụ thành một ngọn Địa Tâm tịnh hỏa, hình thái cũng như kích thước giống hệt với lúc trước, không có chút hư hao gì cả.
Địa Tâm tịnh hỏa cực kỳ nóng bỏng trong tay ông ta hiện tại dịu ngoan như thể một con mèo nhà vậy.
Ông ta đứng thẳng người lên, hai tay khẽ động.
Địa Tâm tịnh hỏa lại lần nữa phát sinh biến hóa, ngưng tụ thành một con hỏa sư màu trắng chạy trong hư không, bộ lông tung bay, gào to từng tràng dài, nhìn qua không khác gì với con sư tử bình thường.
"Hóa!" Điếm Tiểu Tam khẽ quát một tiếng.
Hỏa sư trắng lăn qua lăn lại tại chỗ, hóa thành một con linh viên màu trăng đang vò đầu bứt tóc kêu loạn.
Khóe miệng Điếm Tiểu Tam lập tức lộ ra một tia vui vẻ hưng phấn, sau khi Chúc Dung tâm quyết đột phá Đại viên mãn, ngưng kết đạo ấn khiến khả năng khống chế lửa đã đạt đến mức độ khiến người ta phải sợ hãi.
Khả năng khống hỏa tăng lên có rất nhiều trợ giúp cho luyện đan, thậm chí Điếm Tiểu Tam còn cảm giác có thể thử nghiệm luyện chế đan dược cấp bảy rồi.
Ông ta không tiếp tục thử nghiệm mà thả Địa Tâm tịnh hỏa xuống hỏa hồ lại, lấy một khối ngọc giản ra tỉ mỉ tổng kết tâm đắc lúc đột phá.
"Chúc mừng Điếm đại sư đã đột phá Chúc Dung tâm quyết Đại viên mãn. Thiên phú khống hỏa của đại sư quả nhiên bất phàm, ta quả không nhìn lầm ngươi." Hư không bên cạnh chợt chấn động, Viên Minh đột nhiên xuất hiện giữa không trung phía trên hỏa hồ, chắp tay về phía Điếm Tiểu Tam.
"Cũng là nhờ có đạo hữu hỗ trợ duy trì hỏa hồ ta mới đột phá được. Ân tình của đạo hữu, ta thật không biết báo tạ thế nào, ngày sau nếu có phân phó gì, lão phu nhất định không chối từ!" Điếm Tiểu Tam vội vàng đi ra khỏi Địa Tâm tịnh hỏa, bay lên không trung, chân tâm thật ý nói.
"Ha ha, vậy tại hạ cũng không khách khí, ngày sau làm phiền nhiều rồi. Chẳng qua Điếm đại sư vừa mới đột phá, có lẽ cũng đã mệt mỏi, trước cứ đi nghỉ ngơi đã rồi hãy nói sau." Viên Minh cười nói.
"Được, đúng rồi, Viên đạo hữu, đây là tâm đắc đột phá mà ta mới chép ra, có lẽ đạo hữu cần dùng đến." Điếm Tiểu Tam đưa miếng ngọc giản vừa mới hoàn thành xong ra.
"Vất vả Điếm đại sư rồi, nhất định ta sẽ nghiên cứu tỉ mỉ." Viên Minh khẽ gật đầu, nhận lấy ngọc giản.
Rồi hắn thúc giục thần thông dịch chuyển của bia đá Tu La đưa Điếm Tiểu Tam trở về chỗ ở lại, còn mình vẫn đứng ở trên không trung hỏa hồ nhìn kỹ nội dung ngọc giản hai lần, mới cất đi.
Ngay sau đó Viên Minh bỗng nhiên hạ xuống, rơi vào trong Địa Tâm tịnh hỏa, tiếp nhận Địa Tâm tịnh hỏa tẩy lễ như Điếm Tiểu Tam.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, đã qua một ngày một đêm.
Toàn thân Viên Minh cũng bò đầy Chúc Dung hỏa văn, hắn mở mắt, thúc giục pháp lực toàn thân.
Chúc Dung hỏa văn trên cả người hắn cũng hội tụ lại về đan điền, nhanh chóng ngưng tụ thành một đạo ấn đại biểu Chúc Dung tâm quyết.
Viên Minh lộ ra vẻ kinh ngạc. Vừa rồi hắn phụ thể lên Điếm Tiểu Tam đã thể ngộ được toàn bộ quá trình đối phương đột phá nhưng cảm ngộ cũng không sâu.
Lúc này hắn tự mình trải qua một lượt Địa Tâm tịnh hỏa tẩy lễ, không nghĩ đến đột phá Chúc Dung tâm quyết tầng thứ năm Đại viên mãn lại cũng ngưng tụ ra một đạo ấn,
Ngay từ đầu Viên Minh còn có chút hoang mang, nhưng hắn cũng nhanh chóng hiểu ra.
Chúc Dung tâm quyết là bí quyết khống hỏa, cực trọng về thiên phú cùng lĩnh ngộ, mà đột phá cần phải có Địa Tâm tịnh hỏa tẩy lễ. Thế nhưng không phải vì thật sự cần lửa rèn luyện thân thể hay pháp lực mà là muốn nhờ lửa này lĩnh ngộ đến chân lý khống hỏa không thể nào truyền đạt bằng lời được.
Thông qua Thâu Thiên đỉnh phụ thể, Viên Minh tương đương như có được đáp án, cũng không cần trải qua Địa Tâm tịnh hỏa tẩy luyện đã có thể đột phá cảnh giới Chúc Dung tâm quyết tầng thứ năm Đại viên mãn.
Điếm Tiểu Tam đưa cho hắn tâm đắc đột phá, thực ra cũng chỉ nói về tiến hành lĩnh ngộ chân lý khống hỏa thế nào, với Viên Minh mà nói lại không có nhiều tác dụng.
Hắn hít sâu một hơi, điều khiển Địa Tâm tịnh hỏa một phen, cảm nhận uy lực của Chúc Dung tâm quyết sau khi đột phá rồi, trên mặt hắn nhanh chóng nở nụ cười hài lòng.
Viên Minh vuốt vuốt Địa Tâm tịnh hỏa, tâm tình càng thêm sung sướng.
Với trình độ khống hỏa hiện nay, chỉ cần hắn lại học luyện đan thêm một đoạn thời gian thì coi như luyện chế đan dược cấp sáu đã không có khó khăn gì.
Viên Minh thầm tính toán tương lai một chút, tiện tay thả Địa Tâm tịnh hỏa xuống hỏa hồ lại. Hắn quay người định đi, đột nhiên lại cảm thấy có hơi đáng tiếc.
Linh khí thuộc tính hỏa trong hỏa hồ còn không ít, có thể duy trì được Địa Tâm tịnh hỏa tồn tại một thời gian nữa. Nếu như sau đó còn có thiên tài địa bảo thuộc tính hỏa bổ sung còn có thể kéo dài hơn, cứ để lãng phí như vậy có hơi tiếc nuối.
Viên Minh suy nghĩ một chút rồi bỗng nhiên quay người, đi tới một nơi khác ở Tu La cung, gọi mấy người Diệp Vô Nhai đang người tu luyện Hỏa Nhãn Kim Tinh đi qua.
"Lửa này là Địa Tâm tịnh hỏa, trân quý dị thường, không cách nào giữ lại lâu dài. Mấy người mấy người các ngươi có thể thử dùng nó tu luyện Hỏa Nhãn Kim Tinh xem sao, không nên tham công liều lĩnh mà đả thương căn bản." Viên Minh phân phó nói.
Mấy người Diệp Vô Nhai đã nghe nói qua đại danh Địa Tâm tịnh hỏa, hưng phấn dị thường bèn vội vàng đáp lời, sau đó giành giật từng giây thu nạp lửa này để tu luyện.
Viên Minh thoả mãn gật gật đầu, quay người rời khỏi Tu La cung, mang theo hai người Ô Lỗ tiếp tục đi tới.
Bốn ngày sau.
Người tới Viên Minh đã tới một dãy núi dài liên miên màu đỏ. Nhìn từ xa, dãy núi cao cao như đang hừng hực bốc cháy không khác gì Hỏa Diệm sơn trong truyền thuyết.
Thỉnh thoảng trên núi còn có từng đốm lửa to chừng đầu người bắn ra, nổ tung lên, hóa thành vô số tia lửa rơi xuống, như thể một cơn mưa rơi xuống mặt biển, lại lần nữa rơi xuống vào trong quầng lửa cháy dữ dội bên trong dãy núi.
Nhiệt độ của dãy núi đã đạt đến tình trạng kinh dị, không khí cũng trở nên vô cùng nóng cháy như thể đốt cháy cả lục phủ ngũ tạng.
Lúc này ba người đứng trước một sơn cốc, không tiếp tục đi tới.
Tiếng thú rống điên cuồng từ xa truyền tới, vang tận mây xanh, chỉ thấy phía trước có chừng hơn mười con hỏa thú chặn đường, mỗi con có khí tức không kém gì tu sĩ Phản Hư hậu kỳ.
Đám Hỏa thú gào thét gào thét với ba người, rồi mãnh liệt đánh tới.
"Vạn huynh, nhờ cậy rồi!" Ô Lỗ cùng Nam Thượng Phong lui về phía sau vài bước, rất tự nhiên đứng sau lưng Viên Minh.
Viên Minh đã muốn nói gì, lại thở dài, vận chuyển Cú Mang Linh quyết.
Hư không bên cạnh mấy con hỏa thú này rung động lắc lư, từng nhánh rễ cây Bất Tử thụ phá không mà ra, cuốn lấy từng con hỏa thú đang lao đến.
Viên Minh phất tay áo lên, hóa thành một luồng sáng đánh về phía hỏa thú, đúng là Viêm Hoàng Như Ý bổng.
Chúc Dung tâm quyết của hắn đã viên mãn, điều khiển Viêm Hoàng Như Ý bổng càng thêm thuận buồm xuôi gió, chỉ trong mấy hơi thở đã có thể đánh chết hơn mười con hỏa thú.
Hơn mười sợi thái dương chi lực theo rễ cây Bất Tử thụ dung nhập vào thân thể Viên Minh.
"Thái dương chi lực trong cơ thể mấy con hỏa thú càng nhiều, khoảng cách tới thiên hỏa có lẽ đã không xa." Viên Minh hấp thu mười sợi thái dương chi lực xong, ngẩng đầu nhìn về phía trước mặt.
"Nói rất đúng, nhưng Vạn đạo hữu, có lẽ ta đã không chống đỡ nổi rồi. Nhiệt độ nơi đây càng lúc càng cao, cứ gắng gượng mãi ta cũng sắp bị thiêu sống rồi." Sau lưng Viên Minh, Nam Thượng Phong cười khổ một tiếng, mồ hôi toàn thân rơi như mưa.
"Ừ, độ nóng nơi đây quả thật cao hơn bên ngoài rất nhiều. Chúng ta tiến vào sơn mạch này đã được mấy ngày rồi?" Viên Minh quay đầu liếc nhìn Nam Thượng Phong, hỏi.
"Tầm khoảng chừng một ngày." Ô Lỗ xoa xoa mồ hôi trên trán, đáp.
"Cứ vậy mà tính, mới đoạn đường này mà nhiệt độ đã tăng gấp mười lần." Viên Minh tính tính, không khỏi tặc lưỡi.
"Đúng vậy a, hơn nữa càng đi càng nóng. Ta đoán nhiệt độ còn tăng cao lên nữa. Xem ra thiên hỏa không phải là thứ Phản Hư chúng ta mơ tưởng có được, còn không thể tới gần được cơ mà." Ô Lỗ cũng thở dài một tiếng.
Viên Minh đương nhiên cũng không ép buộc bọn họ, bèn mở Tu La cung ra đưa bọn họ đi vào.
"Ngươi mang theo Độn Thiên Thạch phù này đi, đôi khi dùng tốt hơn tấm thạch phù kia của ngươi." Trước khi đi vào, Ô Lỗ còn chủ động đưa Độn Thiên Thạch phù ra.
Viên Minh cũng không khách khí với y, tiếp nhận lấy.
Hắn thoáng luyện dùng phù này cho quên tay, rồi một mình đi ra, tiếp tục bay vào sâu bên trong dãy núi.
Nửa ngày sau.
Toàn thân Viên Minh đổ mồ hôi như tắm, ướt cả áo bảo.
Hắn chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt như bị nướng cháy, núi đá cùng hỏa diễm như trở nên mơ hồ, hết thảy như khó mà chống đỡ nhiệt độ cao, sắp bị hòa vào làm một, chẳng phải biệt thứ gì cả.
Cả trời đất chỉ còn một màu sắc, thậm chí không phân rõ cao thấp trái phải. Nếu không phải dựa vào linh mạch lực chỉ dẫn phương hướng mà đi thì Viên Minh còn không rõ mình đang đi về phía trước hay đi ngược về phía sau nữa.
Nhiệt độ xung quanh từ lúc chỉ mới cảm nhận được sơ sơ đã tăng cao tới mức chính hắn cũng khó nhọc gắng gượng.
Cũng may hắn sớm dự liệu được điểm này, kịp thời tế ra Viêm Hoàng Như Ý bổng ngăn cách hỏa diễm cùng nhiệt độ cao, nếu không chỉ sợ hiện tại càng thêm chật vật hơn nữa.
Có lẽ là bởi Chúc Dung tâm quyết đột phá tầng thứ năm Đại viên mãn, lần này Viên Minh thúc giục Viêm Hoàng Như Ý bổng ngăn cách nhiệt độ cao có hiệu quả vượt xa lúc trước, cũng coi như là một kinh hỉ bất ngờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận