Tiên Giả

Chương 809: Dàn xếp

Lại nói Kim Cương có thể đưa những người phàm tục cùng tu sĩ này thu vào Tu La cung đã không dễ dàng, thật không thể nào trông chờ một gia hỏa thân yêu tu luyện hóa hình trấn an quản lý những người này được.

Lúc này thấy Viên Minh hiện thân, lập tức mọi người đều kích động không thôi.

Những tu sĩ kia đi tới cạnh hắn trước nhất, ôm quyền nói: "Minh Nguyệt thần đại nhân, đến cùng đã xảy ra chuyện gì, sao chúng ta phải vội rời khỏi Linh Viên đảo vậy?"

Những dân chúng bình thường kia cũng đều nhao nhao đứng dậy, nhìn về phía Viên Minh.

Trên quảng trường ầm ĩ lao xao, tình cảnh càng thêm hỗn loạn.

Viên Minh quét mắt nhìn qua mọi người, đưa tay ra không trung ấn xuống vài cái. Một lực thần hồn phát tán ra ngoài như mưa phùn gió xuân bao trùm hết tất cả mọi người trên quảng trường.

Trước mắt mọi người hiện ra một thảo nguyên bao la bát ngát, ánh xanh mướt lan tới tận cuối chân trời, gió nhẹ ôn hòa pha lẫn hương hoa cỏ thoảng vào mặt khiến toàn bộ tâm tình bực bội lập tức được trấn an.

Chỉ chốc lát sau, tạp âm trên quảng trường đã lắng xuống hết cả.

"Chư vị, Minh Nguyệt giáo chúng ta gặp phải chút ít nguy cơ, thật bất đắc dĩ lắm ta mới quyết định mang chư vị đi xa..." Viên Minh không giấu giếm mà nói rõ tình huống mình bị Đông Cực cung cùng bốn thế lực lớn đuổi giết cho họ.

Đương nhiên về nguyên nhân bị đuổi giết, thì hắn chỉ nói bốn thế lực lớn ngấp nghé một kiện bảo vật trên người hắn.

Mọi người trên quảng trường nghe thấy Minh Nguyệt giáo bị bốn thế lực lớn có cả Đông Cực cung liên thủ truy nã, mặt mày trở nên xám xịt.

Bọn họ thống trị Đông Cực hải đã lâu, uy tín thâm căn cố đế, trong lòng những người sinh sống ở trong Đông Cực hải này thì Đông Cực cung chính là trời. Bị Đông Cực cung truy nã, bọn hắn có thể sống sót được sao?

"Chư vị yên tâm, tạm thời không e ngại xảy ra nguy cơ gì. Nơi này là bí cảnh không gian ta sáng lập ra, chỉ cần ở đây thì dù Đông Cực cung hay Bích Long đàm, Lạc Già sơn, Hắc Sát môn đều không thể đụng đến các ngươi được." Viên Minh trầm ổn nói, trấn an tất cả mọi người.

Mọi người trên quảng trường nghe vậy, lòng buông lỏng một hơi, nhao nhao quỳ xuống cảm tạ Minh Nguyệt thần che chở.

"Trong thời gian ngắn không cách nào giải được nguy cơ này, nhất thời các ngươi cũng không thể trở về Linh Viên đảo, chỉ có thể lưu lại đây một đoạn thời gian." Viên Minh tiếp tục nói.

"Minh Nguyệt thần đại nhân, đợi ở chỗ này cũng không sao. Chẳng qua cũng không thể cứ vô sự ngày qua ngày thế này được, nếu thế nhất định sẽ phát sinh chuyện." Một gã tu sĩ mặc áo xám bay ra lo lắng nói, là Tư Không Lâm.

"Mọi người không cần phải lo lắng. Không gian bí cảnh này lớn hơn nhiều so với các ngươi nghĩ. Nơi này đủ cho tất cả mọi người an cư, vật tư sinh hoạt thiết yếu cũng đã được chuẩn bị thỏa đáng. Lần này ta đến đây là để thu xếp tốt cho chư vị." Viên Minh cao giọng nói.

Mọi người nơi đây, đặc biệt là những người phàm tục kia nghe vậy cũng an lòng cả lại.

Bọn hắn không có nhiều yêu cầu cao, chỉ mong cơm no áo ấm, người nhà bình an thì dù ở trên Linh Viên đảo hay ở nơi này cũng không có gì khác mấy.

"Chẳng qua là bên trong bí cảnh này vẫn còn chút cạm bẫy trận pháp lưu lại, không thể tùy ý xông loạn, nếu không sẽ bị tổn thương tính mạng." Viên Minh tiếp tục nói.

"Được, chúng ta nhất định tuân theo phân phó của Minh Nguyệt thần đại nhân." Phàm nhân trên quảng trường vội vàng đáp ứng.

"Về phần các ngươi, đi theo ta." Viên Minh nói với hai mươi tu sĩ có mặt ở nơi này, trong đó còn có Tư Không Lâm.

Những người kia lập tức lên tiếng, đi theo Viên Minh tới trước một tòa đại điện.

Viên Minh phất tay lấy ra hơn hai mươi bình đan dược phụ trợ tu luyện, phân phát cho mọi người, nói: "Những này qua các ngươi đã cố gắng trấn an những người phàm kia, ổn định cục diện, biểu hiện không tệ. Những thứ này xem như là phần thưởng cho các ngươi."

Hai mươi mấy người nhận lấy bình dược, mở ra, mùi dược hương nồng đậm xộc đến, có thể thấy được đan dược này có phẩm chất cao hơn đan dược mà ngày thường bọn họ phục dụng không ít. Mặt mày ai nấy cũng đều tỏ vẻ mừng rỡ.

Tu vi Tư Không Lâm đã đến Kết Đan hậu kỳ đỉnh phong, có được một bình đan dược hiển nhiên có tác dụng hỗ trợ tiến giai Nguyên Anh cực lớn.

"Đa tạ Minh Nguyệt thần đại nhân ban thưởng đan dược." Đám người Tư Không Lâm chắp tay cảm tạ.

"Minh Nguyệt thần đại nhân, về sau phàm nhân đều sẽ cư ngụ ở đây sao? Thứ cho thuộc hạ nói thẳng, hoàn cảnh nơi này không tốt lắm, cư trú trong thời gian ngắn thì không sao, nhưng nếu trường kì ở nơi này e là sẽ gặp phải nhiều bệnh tật mất." Tư Không Lâm nói.

Quảng trường này nằm cạnh thành, rất gần với Âm khí trong hạp cốc, hư không cũng có rất nhiều Âm khí, quả thật không phù hợp cho thường nhân cư ngụ lâu dài.

"Yên tâm đi, không gian bí cảnh này rất lớn, ta mang tất cả mọi người đến nơi thích hợp cư trú." Viên Minh tế ra tấm bia đá Tu La, thúc giục cấm chế trong đó.

Tất cả mọi người chợt hoa cả mắt, rồi xuất hiện lại đã ở một nơi non xanh nước biếc, trời quang vạn dặm, là không gian chỗ tòa tháp đen.

Không gian nơi này lớn hơn chỗ không gian Ân Đô thành rất nhiều, đừng nói hơn mười vạn phàm nhân mà mấy trăm vạn người cũng thừa sức chứa đủ.

Các phàm nhân cả đời sinh hoạt trên đảo, nhìn thấy cảnh sắc hoàn toàn khác biệt với ở Linh Viên đảo đều lộ ra vẻ sợ hãi thán phục, những tâm tình tối tăm phiền muộn lúc trước cũng dần dần bình phục lại.

Trên mặt đám người Tư Không Lâm cũng lộ ra vẻ mừng rỡ, thiên địa linh khí nơi đây khá nồng đậm, đủ cho bọn họ tu luyện.

"Đây là một nơi khác trong không gian bí cảnh, nhìn qua hài hòa nhưng cũng có không ít pháp trận, dù là bọn ngươi không cẩn thận xông lầm vào cũng có thể bị khốn nhiễu vây chết bên trong. Ta đã phân chia cho các ngươi một khu vực tương đối an toàn, sau này các ngươi dựa vào bản đồ ta vẽ ra, mang theo những người phàm tục kia đến chỗ đó trước. Sau khi đến nơi, dùng vật tư này sửa chữa phòng ốc chỗ ở lại, thu xếp cho bọn họ." Viên Minh lấy ra mười túi trữ vật cỡ lớn, là đại lượng vật tư phàm nhân mà hắn thu thập đến.

Sau đó hắn lấy ra tấm bản đồ đã được vẽ lại từ trước đưa cho Tư Không Lâm. Địa vực này không nhỏ, hoàn cảnh bên trong phức tạp, lúc trước Viên Minh lấy được Tu La cung còn chưa dò xét hết nơi này. Phải đến khi hắn thu xếp Khúc Cửu Hoang, Phỉ Thương, Diệp Tán mới quyết định dò xét triệt để không gian hắc tháp, dựa theo trí nhớ vẽ ra tấm bản đồ này, còn đánh dấu thêm chút ít địa danh bên trên.

Hắn lựa chọn một khu vực hoang sơ có tên là Hoa Uyển làm nơi an bài cho mấy người phàm tục. Nơi đó có diện tích khá lớn, lại không có bất kỳ cơ quan pháp trận, là một địa phương an toàn tuyệt đối hiếm hoi trong này, lại không thiếu đất đai có thể dùng để trồng trọt, thậm chí có thể khai khẩn dược điền, gieo trồng dược liệu.

Khuyết điểm duy nhất là nơi này hoang tàn vắng vẻ, không có sẵn kiến trúc nhà cửa như ở Ân Đô thành nên cần phải tiêu tốn công sức xây dựng lại.

“Giúp ta làm tốt mọi chuyện, xong việc không thiếu chỗ tốt cho các ngươi." Trước khi đi Viên Minh còn nói thêm.

"Đa tạ Minh Nguyệt thần đại nhân!" Tư Không Lâm mừng rỡ lĩnh mệnh. Sau đó y bắt đầu hướng dẫn những người phàm tục tiến về vùng đất Hoa Uyển.

Dàn xếp xong đây hết thảy, Viên Minh thúc giục tấm bia đá Tu La, lại lần nữa đi vào không gian khác trong Ân Đô thành. Nơi đây cũng có hơn hơn mười tín đồ vạn tín đồ phàm nhân cùng tu sĩ từ Linh Viên đảo cùng với những hòn đảo xung quanh.

Tư Không Triển ở trong nhóm người này, thấy Viên Minh đến vội vàng tới đây chào.

Lúc trước Kim Cương đưa từng nhóm ngươi này vào không gian Tu La cung cũng chỉ tạm thời thu xếp, để bốn người Tư Không Triển, Tư Không Trác, Tư Không Lâm, Diệp Tâm Dao mà Viên Minh tín nhiệm nhất dẫn đầu mỗi nhóm.

"Minh Nguyệt thần đại nhân, lúc trước Kim Cương đại nhân đưa chúng ta tới đây, không biết..." Tư Không Triển hỏi.

"Việc này ngươi không cần suy nghĩ nhiều, quản lý tốt những người này là được." Viên Minh không có giải thích.

"Vâng." Tư Không Triển thấy vậy cũng không hỏi nhiều.

"Tu vi của ngươi sắp đến Nguyên Anh trung kỳ rồi, tập trung vào tu luyện sớm ngày đột phá, có cần đan dược phụ trợ gì thì cứ nói cho ta." Viên Minh dò xét Tư Không Triển rồi nói.

"Đa tạ Minh Nguyệt thần đại nhân." Tư Không Triển mừng rỡ bái tạ.

Viên Minh đi tới trước mọi người, trấn an một phen mới đưa tất cả vào không gian tháp đen. Hai nơi còn lại cũng tương tự.

Tu vi Tư Không Triển thâm hậu, xử sự cũng lão luyện nên Viên Minh để y quản lý tất cả mọi người.

Xử lý hết thảy, hắn mới đến chỗ đám người Khúc Cửu Hoang, Phỉ Thương, Diệp Tán. Những người này đều thành thành thật thật ở lại nhà giam, hoàn toàn không biết đến những biến cố phát sinh bên ngoài.

Viên Minh âm thầm gật đầu, đi tới đỉnh một ngọn núi trong không gian tháp màu đen, khoanh chân ngồi xuống.

Tạm thời đã dàn xếp xong chuyện của những người phàm tục và tu sĩ nơi này, chẳng qua hắn không định thả những người này ra, chí ít trong khoảng trăm năm này là không thể nào.

Hiện nay Viên Minh bị Đông Cực cung, Hắc Sát môn truy nã. Trừ phi có thể diệt hết mấy tông môn này, nếu không thì không thể nào ở lại Đông Cực hải được, thả những tín đồ này ra kết cục tuyệt không tốt đẹp gì. Bất kể vì an toàn của nhóm tín đồ này hay vì để thu thập nguyện lực cho bản thân, hắn cũng không thể mặc kệ bọn họ được.

Chỉ là muốn để mấy người kia an tâm sinh hoạt trong Tu La cung lại không đơn giản. Diện tích Tu La cung tuy có lớn, hoàn cảnh cũng không tệ nhưng ở một thời gian trong này cũng sẽ cảm thấy tù túng. Hắn cũng không biết cách quản lý nhiều người như vậy.

"Nói về am hiểu quản lý người nhất thì chỉ có Tịch Ảnh, hỏi ý kiến của nàng xem sao." Viên Minh thì thào nói, lấy Thâu Thiên đỉnh ra, đốt một nén hắc hương cắm lên.

....

Phong Tuyết thành, Tuyết Tĩnh quốc, Trung Châu đại lục.

Trong một tòa trạch viện trong thành tây Phong Tuyết thành, tuyết bay đầy trời, sân phủ một lớp tuyết trắng lóa thành một tấm thảm trắng dày, tản ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh trắng.

Một con mèo lông bạc đang nhảy nhót trên mặt tuyết, tạo thành từng vết chân hình đóa hoa mai phía sau lưng, vui đến quên trời quên đất.

Ngay trong khoảnh khắc tung chân nhảy từ đầu này qua đầu kia khoảnh sân nhỏ, thân thể của nó chợt cứng đờ giữa không trung, rơi bịch xuống mặt đất. Hai mắt sáng lóng lánh xuất hiện một tia hoảng hốt, rồi sau đó nhanh chóng khôi phục lại như thường.

Chỉ có điều sau khi mèo bạc rơi xuống đất, nó không tiếp tục chơi đùa nữa mà nhanh chóng đổi phương hướng, chạy về phía hậu viện.

Mèo lông bạc chạy xuyên qua hành lang gấp khúc, chui qua một cánh cổng vòm, đi tới hậu viện.

Nơi đó có một gian phòng đơn độc thấp thoáng dưới mấy gốc mai nở đầy hoa. Trong phòng còn sáng đèn. Qua khung cửa sổ có thể thấy được bóng dáng một nữ tử, tựa hồ đang ngồi trước cửa sổ đọc sách dưới ánh đèn.

Mèo lông bạc chạy tới, linh hoạt nhảy lên bệ cửa sổ, còn chưa lên tiếng thì cửa sổ đã mở ra một khe hở.

Mèo bạc chần chừ, rồi lắc người phủi bay bông tuyết dính trên chân, sau đó mới nhanh chóng chui qua khe cửa sổ.

"Quả Quả, hôm nay làm sao mà về sớm vậy...." Nữ tử trong phòng không ai khác, là Tịch Ảnh. Nàng còn chưa dứt lời, mắt đã rơi vào đồng tử mèo, miệng ngừng bặt.

"Tịch Ảnh..." Mèo lông bạc há miệng phát ra tiếng người.

"Viên Minh, làm sao lại phụ thể lên Quả Quả lúc này?" Tịch Ảnh thả sách trong tay xuống.

"Bên phía ta xảy ra vài chuyện..." Viên Minh không chần chừ, kể lại hết thảy những chuyện mình trải qua cho Tịch Ảnh nghe.

"Không nghĩ tới trong khoảng thời gian này ngươi đã trải qua nhiều chuyện như vậy. Ta cũng nghe qua danh tiếng của Đan Vương bí điển kia. Rất nhiều tông môn Trung Châu đại lục đã tận lực tìm kiếm rất nhiều năm. Thiên Bằng thương hội cũng treo thưởng lớn nhưng đại đa số đều là tin giả hàng giả, không nghĩ tới bút tích thực lại sớm lưu lạc tới Đông Cực hải." Tịch Ảnh nghe xong, chậm rãi nói ra.

"Ta nhớ Thiên Bằng thương hội cũng kinh doanh đan dược, nửa bộ Đan Vương bí điển này với ngươi mà nói có lẽ có công dụng không nhỏ. Định dàn xếp xong sẽ lập tức liên hệ với ngươi. Đáng tiếc ta chỉ cướp được nửa phần đầu, nửa còn lại đã rơi vào tay người khác."
Bạn cần đăng nhập để bình luận