Tiên Giả

Chương 600: Cân nhắc

Ai ngờ vẻ mặt của Minh Tuyền lão tổ cực kỳ nghiêm túc: “Viên đạo hữu, thật không dám giấu, pháp bảo này ta lấy từ trong tông môn ra, chuyên dùng để dò xét xem đối phương có tu luyện Cửu Nguyên quyết hay không. Hiện tại trong ngọc hoàn có hai đạo linh quang nói rõ trên người ngươi có hai đạo khí cơ Cửu Nguyên quyết, màu xanh tượng trưng Nguyên Anh, màu tím tượng trưng Phản Hư.”

Viên Minh cau mày, thoáng cái đã cảm thấy không ổn.

Với thực lực của hắn hiện nay có bị lộ thân phận ra cũng không vấn đề gì, nhưng để đám người Trường Xuân quan biết được mình biến lão tổ Phản Hư bị mất tích của họ thành huyết nô thì lại không ổn.

“Năm đó ở Khúc Giáng, liệt đồ không biết trời cao đất rộng của ta tự tiện ra tay với đạo hữu, hiện tại ta cũng không định so đo gì. Chỉ là vô luận thế nào, đạo hữu cũng nên giải thích một hai về đạo khí cơ Cửu Nguyên quyết Phản Hư kỳ kia trên người ngươi.” Minh Tuyền lão tổ nghiêm túc nói.

“Người tu luyện Cửu Nguyên quyết Phản Hư kỳ mà ngươi nói đến đã sớm bị Bất Tử thụ yêu luyện thành khôi lỗi, thậm chí còn tuân theo chỉ thị của Bất Tử thụ yêu vây giết chúng ta. Cuối cùng bị ta dùng bí pháp hàng phục mới may mắn thoát mạng được.” Viên Minh không che giấu nữa mà nói.

“Quả nhiên, bản quán đã sớm có ghi chép lại. Ba ngàn năm trước có một vị Tam Tuyệt tổ sư một thân một mình thăm dò Tam Tiên đảo, sau đó không còn tin tức gì nữa. Theo như ngươi nói thì có lẽ người bị ngươi hàng phục là ông ta. Hơn nữa nếu đã bị pháp bảo của ta dò xét ra được nói rõ Tam Tuyệt tổ sư cũng chưa chết! Kính xin đạo hữu nhanh chóng trả ông ấy lại, để ta nghênh đón tổ sư về Trường Xuân quan.” Hai mắt Minh Tuyền lão tổ sáng lên, nói.

“A a, người này phạm ta, bị ta dùng thủ đoạn hàng phục được. Trường Xuân quan các ngươi vừa xuất đầu, dựa vào danh tiếng muốn thả hắn về? Thiên hạ nào có chuyện tốt đẹp đến vậy!” Viên Minh cười lạnh.

“Viên đạo hữu, đây cũng không phải là tranh giành gì, ta biết lần này ngươi trả giá không ít. Đợi đến khi quay về Trường Xuân quan, ta nhất định sẽ nói tốt về ngươi vài câu, nói không chừng Tam Tuyệt tổ sư có thể khôi phục được nguyên dạng, cũng sẽ có ban thưởng cho ngươi. Huống hồ chính đạo hiện nay, Vu Nguyệt giáo tro tàn tái sinh, khơi dậy bạo loạn khắp Vân Hoang, bản quán cùng người trong thiên hạ đều rất cần có một đại năng Phản Hư tọa trấn Trung Nguyên để có thể chế ngự Vu Nguyệt giáo lại. Nếu Tam Tuyệt tổ sư được bản quán đánh thức được, có ông ấy coi như Trung Nguyên được yên ổn.” Minh Tuyền lão tổ lắc đầu, thống thiết nói.

“A a, nếu Trường Xuân quan các ngươi thật lòng vì thiên hạ thì Nguyên Anh lão tổ như ngươi không đi đối phó với Vu Nguyệt giáo, đi tới Đông Hải này làm gì? Chẳng lẽ các ngươi tiên tri được Vu Nguyệt giáo sẽ hạ thủ với Phù Tang đảo? Nói trắng ra không phải là vì ngươi tự tư tự lợi! Câu câu từ từ đều lấy đức ép người, há miệng ngậm miệng đều là vì chúng sinh thiên hạ, vì đại nghĩa. Sao ta phải tuân theo đại nghĩa của Trường Xuân quan các ngươi, chẳng lẽ Tam Tuyệt ở chỗ ta lại không thể đối phó với Vu Nguyệt giáo được sao? Nói Vu Nguyệt giáo muốn thống nhất Vân Hoang, nhưng ta thấy Trường Xuân quan các ngươi cũng không tốt đẹp hơn Vu Nguyệt giáo bao nhiêu đâu!” Viên Minh khinh thường cười.

Nói một chặp khiến mặt mày Minh Tuyền lão tổ đen lại, cũng muốn được ăn cả ngã về không xuất thủ với Viên Minh, nhưng ông ta vẫn kiêng kị thực lực của Viên Minh.

Ông ta ẩn thân trong pháp bảo không gian của Nghê Mục, chỉ nghe Nghê Mục kể lại tình hình nên không biết nhiều chuyện trên Tam Tiên đảo cho lắm. Thế nhưng khí phách xông phá thẳng đến Huyết Ma lão tổ cùng với việc Tam Tuyệt lão nhân thật sự bại dưới tay Viên Minh đã nhắc nhở cho ông ta biết, dù Viên Minh bề ngoài chỉ là tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ nhưng tuyệt đối không phải là kẻ dễ đối phó.

Cục diện hiện tại, chính ông ta mới là người phải lo ngại. Dù sao nếu Viên Minh hạ độc thủ giết ông ta thì chỉ sợ những người khác sẽ không làm gì cả, chuyện Tam Tuyệt cũng chưa chắc được truyền đến tai Trường Xuân quan.

Nghĩ đến đây, dù lòng còn mang oán hận nhưng Minh Tuyền lão tổ chỉ lui về sau không nói thêm gì nữa.

Mà Viên Minh bên này quả thật cũng nảy sinh ý định giết chết Minh Tuyền lão tổ, chỉ là trừ phi hắn không muốn dùng đến Tam Tuyệt nữa hoặc là ra tay tru sát toàn bộ những người nhìn thấy Tam Tuyệt, thì tin tức này sớm muộn gì Trường Xuân quan cũng nhận được.

Với thực lực của hắn hiện tại, quả thật không cần phải kiêng dè gì Trường Xuân quan, huống chi hắn thấy rõ ràng là Minh Tuyền được Nghê Mục thả ra, nếu động thủ chưa chắc Nghê Mục không trợ giúp một tay.

Cân nhắc một hồi, giết chết Minh Tuyền không thu được ích lợi bao nhiêu, hơn nữa Minh Tuyền lão tổ cũng không phải là Huyết Ma lão tổ mà sợ thả hổ về rừng. Cho nên tâm tư của Viên Minh nhanh chóng chuyển dời khỏi Trường Xuân quan cùng Minh Tuyền lão tổ, chỉ còn lo lắng cho tình cảnh của Ô Lỗ.

Ngay lúc Viên Minh và Minh Tuyền lão tổ xảy ra xung đột thì bên kia, La Tề thấy Huyết Ma lão tổ đã bỏ trốn bèn thu hồi bàn cờ Đại La lại, đảo mắt nhìn về phía Ngô Việt Chi.

Ngô Việt Chi tựa hồ biết mình không thể trốn tránh được nữa, sắc mặt chợt khẽ biến đổi, lộ ra ánh mắt mệt mỏi đan xen với áy náy.

Y ngẩng đầu nhìn La Tề, mím môi, cuối cùng vẫn từ bên cạnh Nghê Mục bước ra, chắp tay chào La Tề.

"Sư tôn."

Hai từ đơn giản nhưng đủ khiến sắc mặt La Tề trầm xuống: “Ngươi còn mặt mũi gọi ta?”

Nghê Mục đang chú ý đến tình cảnh giữa Viên Minh và Minh Tuyền lão tổ, nghe vậy bèn quay đầu nhìn La Tề một cái.

La Tề thấy ánh mắt của gã, sắc mặt càng thêm khó coi: “Nghê Mục, ta còn chưa tính sổ với ngươi, làm sao, muốn đánh với ta một trận?”

“Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, năm đó nhị đệ lấy trộm bàn cờ Thiên Tinh không phải do ta chỉ đạo sau lưng, huống hồ chuyện đến lúc này ngươi còn không nhìn rõ hay sao, Tam Tiên đảo này bị Bất Tử thụ yêu khống chế, hắn làm vậy cũng là vì…” Nghê Mục cau mày nói.

“Đại ca!”

Ngô Việt Chi ngắt lời Nghê Mục: “Không cần nói nữa, dù thế nào thì đúng là ta có lỗi với sư tôn.”

Ai ngờ La Tề lại lắc đầu: “Chuyện này, ngươi cho rằng ta không biết sao? Việt Chi là ta một tay nuôi lớn, tâm tư nó thế nào ta còn hiểu rõ hơn ngươi.”

“Vậy vì sao ngươi…” Lần này lại đến lượt Nghê Mục kinh ngạc.

“Tam Tiên đảo là hiểm địa, dù có cơ duyên thì ta cũng không muốn Việt Chi tiến vào. Vốn ban đầu là ta định để nó tọa trận Huyết Yến đảo, dù lần này ta xảy ra chuyện gì ngoài ý thì căn cơ và truyền thừa của Huyết Yến đảo cũng sẽ không đoạn tuyệt. Nhưng mà từ khi nó giao du với ngươi, biết được Tam Tiên đảo nguy hiểm khắp nơi, phàm là người lên đảo đều là thập tử vô sinh thì nó mới chăm chăm ăn trộm bàn cờ Thiên Tinh, ngăn cản ta luyện thành bàn cờ Đại La, một mình đi vào Tam Tiên đảo.”

La Tề nói xong, nhếch môi, nhìn Ngô Việt Chi: “Đại La là từ thành Thiên Tinh ra, tiêu tử ngươi tự cho là đã hiểu hết bí ẩn trong đó nhưng không nghĩ tới đó là nguyện vọng đời đời của La gia ta, há chỉ có thể chuẩn bị một phần tài liệu để luyện chế? Năm xưa tổ tiên La gia nắm giữ được phương pháp luyện chế bàn cơ Thiên Tinh, không biết đã luyện ra bao nhiêu phôi dự phòng, dù có bị trộm mất một cái cũng chỉ cần bổ sung thêm một số tài liệu, luyện chế ra một bàn cờ mới cũng không khó khăn gì.”

Ngô Việt Chi nghe vậy khẽ giật mình, khó trách y đã trộm bàn cờ Thiên Tinh đi mất nhưng La Tề vẫn có thể luyện ra kịp được bàn cờ Đại La trước khi đi lên Tam Tiên đảo.

“Nếu ngươi đã biết hết hiện còn tức giận cái gì hả?” Nghê Mục lại càng khó hiểu.

“Ngươi còn mặt mũi để hỏi! Năm đó là ai nói cho đồ đệ ngốc của ta biết tình hình trên Tam Tiên đảo này? Là ai dẫn dắt nó vào hiểm địa này? Ta còn tưởng rằng Nghê Mục ngươi dã tâm có lớn đi nữa, có không từ thủ đoạn đi nữa thì chung quy vẫn coi trọng tình huynh đệ, hiện tại xem đi, ngươi vì mục đích của mình mà mang Việt Chi vào Tam Tiên đảo theo, có từng nghĩ đến thực lực của nó ứng phó được với nguy hiểm nơi này không?” La Tề trừng mắt nhìn qua, bàn cờ Đại La trong tay tản sáng linh quang lên.

“Sư tôn bớt giận, chuyện này không thể trách đại ca được, là tự ta chủ động đề nghị đi Tam Tiên đảo giúp hắn.” Ngô Việt Chi nghe vậy, trong mắt càng thêm áy náy.

La Tề không nói gì, chỉ đảo mắt nhìn qua Ngô Việt Chi, nhận ra trong mắt y đầy áy này còn ẩn giấu thống khổ. Mắt ông ta cũng trở nên nhu hòa lại, lại có chút bi thương. Ông ta trầm ngâm một lúc mới thở dài một tiếng, thu bàn cờ lại.

“Thôi, thôi, từ lúc ngươi lấy trộm bàn cờ Thiên Tinh đi, ta đã biết ngươi có cũng có chủ kiến của mình, ta an bài chưa chắc đó là con đường thích hợp nhất cho ngươi. Trời cao biển rộng, cuối cùng cũng phải buông tay để ngươi xông xáo một phen. Chỉ là ngươi cần phải lưu ý hai điều.” La Tề nghiêm mặt.

Ngô Việt Chi nhìn thấy vẻ mặt quen thuộc, trong mắt lại lần nữa sáng lên: “Xin lắng nghe sư tôn dạy bảo.”

La Tề tức giận liếc mắt nhìn Nghê Mục: “Thực lực hiện tại của ngươi không cách nào xứng với dã tâm của đại ca ngươi, muốn theo hắn lăn lộn nhất định trong vòng năm năm tới phải tấn thăng lên Nguyên Anh. Nếu không ta sẽ bắt ngươi trở về Huyết Yến đảo bế quan.”

"Vâng, đệ tử nhớ kỹ trong lòng." Ngô Việt Chi ra sức gật đầu.

“Còn nữa là… nếu có rảnh, cũng nên về thăm nhà.” La Tề mỉm cười.

Ngô Việt Chi sửng sốt, trong mắt rơm rớm.

Nghê Mục ở bên cạnh nhìn như vậy, không khỏi nở nụ cười.

Chỉ là dù hòa giải với Ngô Việt Chi nhưng La Tề vẫn không hoàn hoãn với Nghê Mục, hừ lạnh một tiếng rồi quay người rời đi. Nghê Mục cũng không thèm để ý mà nói sơ với Ngô Việt Chi vài câu rồi quay người đi.

Y không phát hiện ra vừa rồi vẻ mặt Ngô Việt Chi còn mang đầy cảm động, nháy mắt quay người đi thì cả người y cũng đã cứng đờ, ánh mắt ướt át đã dâng lên một luồng khói đục.

Cách đó không xa, thấy Minh Tuyền lão tổ tạm thời nhượng bộ, Viên Minh cũng rảnh rỗi lại. Mới rồi dù hắn đang tranh cãi nhưng cũng nghe thấy đám người La Tề nói chuyện với nhau.

Hắn không hứng thú với chuyện cũ của đám người La Tề, mà lúc nhìn thấy Nghê Mục tham dự vào chuyện này hắn lại chợt nhớ tới chuyện Minh Tuyền lão tổ là do gã thả ra, giữa hai người đó hẳn có giao dịch với nhau?

Chỉ là tựa hồ như Minh Tuyền lão tổ không biết thân phận tôn giả Vu Nguyệt giáo của Nghê Mục, nếu không cũng sẽ không nói Trường Xuân quan định đối phó với Vu Nguyệt giáo trước mặt mình như vậy.

Nhưng nói đi nói lại, từ chuyện ở Tu La cung mà suy ra cũng phải hỏi xem Nghê Mục có thật sự trung thành với Vu Nguyệt giáo hay không? Giao dịch giữa gã và Minh Tuyền lão tổ là do Vu Nguyệt giáo sai khiến hay xuất phát từ ý định riêng của gã cũng khó mà nói được.

Viên Minh còn đang suy nghĩ về các loại quan hệ phức tạp này thì Hậu Nghệ Xạ Nhật cung đã bay về phía này.

“Chuyện giữa các ngươi đã xử lý xong rồi?” Kim quang trên người ông ta lóe lên.

Viên Minh phục hồi tinh thần, thi lễ với Hậu Nghệ Xạ Nhật cung: “Mấy phen đại chiến vừa rồi, còn cảm tạ tiền bối ra tay giúp đỡ.”

“Ài, chuyện này… thành thật mà nói thì ta mới là người cần cảm tạ các ngươi, nếu chỉ dựa vào ta và bàn cờ Đại La thì thật sự không cách nào làm gì được Bất Tử thụ yêu.” Hậu Nghệ Xạ Nhật cung lắc lắc thân cung, tựa hồ vô cùng vui vẻ.

“Chúng ta cũng là vì tự cứu mình.” Viên Minh cười cười.

Hậu Nghệ Xạ Nhật cung phản đối: “Dù thế nào thì các ngươi đã giúp ta rất nhiều. Năm đó Kim Quỳ tiên nhân đã có nói, được người khác giúp đỡ phải cấp lại phần thưởng tương ứng, nếu không nhân quả quấn thân, sớm muộn sẽ xảy ra vấn đề lớn. Chỉ là hiện tại ta cũng không có nhiều đồ giá trị đưa ra, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một thứ mà tất cả các ngươi đều muốn.”

Mọi người nghe vậy, không khỏi có chút tò mò, không biết ông ta nói rốt cuộc là cái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận