Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 168: Phát Hiện Nghe Lén

Chương 168: Phát Hiện Nghe LénChương 168: Phát Hiện Nghe Lén
Ôn Gia Thuy lắc lắc đầu: "Không sao, nhị ca không cần chú ý."
Thật ra ông rất đồng tình với vị anh vợ này, một người thành thật thiện lương tính tình lại tốt lại như huynh ấy lại cưới phải một người vợ như vậy.
"Đúng rồi, Tứ Lang, chúng ta đều nghe nói chuyện của Tiền tú tài, thật sự đã đón Ôn Nhu về rồi ư? Nghe nói con bé bị đánh rất thảm? Thân thể không sao chứ?" Ông Ngô cũng bị Lôi thị chọc tức, nhưng cũng quen rồi, ông chỉ hỏi những gì trong lòng mình đang nghĩ.
Chuyện Tiền tú tài bị biếm làm dân thường đã bị truyền ra thành nhiều cái phiên bản, ngay cả chuyện Ôn Nhu vị vợ tú tài ngược đãi đánh chửi cũng truyền ra.
Quan phủ dán ra thông cáo là Tiền tú tài lợi dụng danh tiếng tú tài giúp thôn dân trốn tránh thuế má, tác oai tác phúc, ức hiếp những thôn dân khác, là ác bá, bị biếm làm dân thường.
Nhưng có lời đồn đãi nói Ôn Gia Thuy đến đón con gái, mang theo cả huyện lệnh, nhà ông ấy có huyện lệnh đại nhân chống lưng, tự mình dạy dỗ cả nhà Tiền tú tài, sau đó đón Ôn Nhu đi.
Nhưng mà ông Ngô lại không tin những lời này.
Làm sao con rể của mình lại có thể quen biết được vị huyện lệnh mới nhậm chức được nửa năm kia chứ!
Ông càng thêm tin tưởng một cách nói khác, chính là Tiền tú tài phạm tội, huyện lệnh đại nhân phái người đi bắt hắn, vừa lúc gặp phải Ôn Gia Thuy đi thăm Ôn Nhu, thấy Ôn Nhu bị vợ tú tài ngược đãi, sau đó muốn đón về nhà, huyện lệnh đại nhân thấy nàng đáng thương liền đồng ý, cho nên Ôn Nhu mới thoát khỏi ổ sói.
Đúng như dự đoán, sự chú ý của mọi người đã bị chuyển hướng, tất cả họ đều hỏi Ôn Nhu dạo này thế nào.
Ôn Gia Thuy liền nói ngắn gọn chuyện này, cũng đem chuyện mình quen biết Thập Thất như thế nào, cũng nói những món quà tặng đều là Thập Thất đưa.
Thì ra thật sự có huyện lệnh đại nhân chống lưng!
Ông Ngô nghe xong sửng sốt một lúc lâu rồi mới thở dài: 'Không ngờ người ngày đó cứu Noãn nhi vẫn là một quý nhân, nếu bọn họ kết nhóm ăn cơm ở nhà con, vậy thì chuẩn bị đồ ăn tốt một chút báo đáp người ta."
"Đây là điều nhất định."
Sau đó ông Ngô lại hỏi một ít tình huống trong nhà gần đây.
Ôn Gia Thuy cũng nói chuyện mình bán ốc nước ngọt kiếm lời bạc đủ mua đất xây nhà. Nhưng lại không nói Ôn Noãn bán ca khúc kiếm mấy trăm lượng, ông vẫn luôn hiểu đạo lý cây cao đón gió.
Huống chỉ lời nói tai vách mạch rừng, ông không muốn mời trộm đến thăm nhà mình!
Lôi thị ở ngoài phòng nghe lén, trong lòng lại chấn kinh rồi, nhà cô em chồng thế mà lại quen biết cả huyện lệnh đại nhân?
Ha ha... Bà ta muốn nhìn xem sau này những người trong sòng bạc còn dám tới đói nợ đệ đệ của bà ta không, còn dám vừa đánh vừa mắng hắn không, thậm chí còn đập phá cả nhà bà ta!
Bà ta thậm chí còn nghĩ đến việc nếu bày ra thân phận của huyện lệnh đại nhân thì những món nợ cờ bạc kia sẽ không cần phải trả!
Lôi thị nghĩ vậy liên chạy ra ngoài, bà ta phải nói cho mẹ mình tin tức tốt này.
Nhà mẹ đẻ của bà ta liền ở thôn bên cạnh, chạy đến cuối thôn rẽ qua liền đến.
Ôn Noãn nghiêng đầu sang một bên, trong lúc vô ý nhìn qua, liền thấy một bóng người vụt đi ra.
Ôn Noãn nhìn Lôi thị chạy đi, biết bà ta vẫn luôn nghe lén.
Đối với Lôi thị, từ trong ký ức của nguyên chủ, Ôn Noãn cũng biết bà ta thích mang đồ về nhà mẹ đẻ, thậm chí còn trộm bạc của nhà chồng trả nợ cho đệ đệ bà ta, đây là bà ngoại khóc lóc kể lể trước mặt mẹ nàng, tình cờ bị nàng nghe được.
Ôn Noãn nhìn phương hướng bà ta chạy đi, như suy nghĩ gì đó.
Ôn Gia Thụy cũng thấy Lôi thị chạy rồi, ông mới lấy mười lượng bạc ra: "Cha, lần này con đến là muốn đặt nhiều ngói một chút, còn mua chút lu gốm lớn về nhà. Đây là tiền đặt cọc, cha nhận đi."
Ông Ngô tức giận đẩy bạc qua: "Không cần bạc, đều là cha và đại ca của con làm! Tốn chút sức lực mà thôi, cũng không tốn tiền, con cất dil May cái lu gốm đó hoàn toàn không có người mua, chất ở nơi đó đã mấy năm, con cần thì mang về đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận