Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1996: Thời Tiết Càng Ngày Càng Ret Lạnh

Chương 1996: Thời Tiết Càng Ngày Càng Ret LạnhChương 1996: Thời Tiết Càng Ngày Càng Ret Lạnh
Mười chín ngày nữa, chỉ cần qua mười ngày thì hắn ta cũng dưỡng thương xong rồi!
Nghĩ rằng sẽ thuận lợi cưới được Tuệ An quận chúa về như vậy sao?
Không dễ dàng như vậy đâu!
Chẳng qua muốn làm như thế nào mới có thể ngăn cản hai người thuận lợi thành thân đây?
Lúc này một trận gió lạnh thổi qua rừng trúc, sàn sạt rung động.
Cuối tháng chín, sắp lập đông rồi, thời tiết càng ngày càng rét lạnh!
Vậy thì thật là tốt quá!
Làm hắn ta không cần phí tâm tư là đã có thể một công đôi việc!
"Chương Vũ, lần trước Giả cô nương nói ôn dịch bắt đầu từ khi nào?"
Chương Vũ chap tay trả lời: "Bam chủ tử, Giả cô nương nói ôn dịch bắt đầu từ lúc tuyết lớn, sinh với tiểu hàn, nhược với nước mưa, suy với kinh trập.'
Đế Quân Hiền nhìn lá trúc rơi xuống ở bên ngoài: 'Ý là thời tiết lạnh thì sẽ dễ dàng có ôn dịch đúng không?"
"Giả cô nương chắc là có ý này!"
"Mời Giả cô nương đến đây!"
"Dạit" Chương Vũ cung kính lui ra phía sau hai bước, xoay người rời đi.
Lúc này một mảnh là trúc khô khốc bị gió thu thổi dừng ở trên cửa sổ.
Đế Quân Hiền duõi tay nhặt lên, chuyển động cầm trong tay, tung bay, môi hơi cong lên: đại hôn của Cẩn Vương sắp tới, sao hắn ta có thể không đưa cho hắn một phần đại lễ được chứ?
Sau khi bắt đầu mùa đông, rất nhanh là đến thời điểm ăn tết, vừa lúc là thời điểm các thương nhân ở khắp nơi lui đến thường xuyên nhất.
Nếu mà lúc này bùng nổ ôn dịch, dược liệu của các quốc gia đã không còn giao dịch với nhau, hắn lại âm thâm bảo Giả Tĩnh Như thu mua rất nhiều dược liệu trị ôn dịch của thương nhân khắp các nơi trên Nạp Lan quốc, lúc này đây loạn trong giặc ngoài, Nạp Lan quốc còn chống đỡ được sao?
Đế Quân Hiền thổi một hơi vào chiếc lá rụng ở trong tay.
Chiếc lá trúc khô vàng kia lập tức bay ra ngoài, rơi trên mặt đất.
Cuối cùng cũng rơi vào một nơi khô khốc thưa thớt!
Dù sao thì mùa đông vừa mới bắt đầu, còn rất dài lâu!
Lúc này, một con bồ câu dừng ở cửa sổ.
Đế Quân Hiền bắt lấy bồ câu, cởi ống trúc ở phía trên xuống, lấy ra tờ giấy bên trong.
Đế Quân Hiền mở tờ giấy ra rồi nhìn thoáng qua, nhướng mày.
"Tuệ An quận chúa thật là có tâm!”
Thế mà lại còn đi đầu làm rất nhiều áo bông định đưa đến cho binh lính ở biên cảnh?
Có một số biên cảnh ở Bắc Minh cũng là nơi lạnh lẽo khổ sởi
Thật là quá cảm ơn Tuệ An quận chúal
"Lâm Minhl"
"Có thuộc hạt" Chang vang, thánh chỉ tứ hôn cho thế tử Ninh Vương và Lâm Đình Nhã liên được ban xuống.
Sau khi hai nhà thương nghị quyết định sẽ định ngày thành hôn là ngày mồng 10 tháng sau, Nạp Lan Cẩn Niên nói là có thể cho Lâm Đình Hiên về kinh thành mấy ngày để tham gia hôn lễ của muội muội.
Ngoài ra hôm đại điển tế trời, mọi người biết phủ An Quốc công sẽ quyên góp áo bông cho binh lính ở biên cương nên mỗi phủ cũng đều phải tỏ thành ý một chút, đều sai người chuẩn bị áo bông để mang tới phủ An Quốc Công.
Ôn Noãn cho người kiểm tra chất lượng cẩn thận, áo bông của phủ nào không đủ tiêu chuẩn thì đều trả lại hết. Sau khi thu xong áo bông liền sắp xếp binh lính suốt đêm vân chuyển áo bông và một ít dược liệu đi.
Ngày hôm nay nàng bận tới trời sập tối mới trở về.
Nạp Lan Cẩn Niên về sớm hơn nàng một bước, nằm ngủ ở trên ghế trong phòng của Ôn Noãn.
Mấy ngày nay bận quá, hôm nay trời chưa sáng, hắn liên đi ra bên ngoài làm việc, cũng mệt mỏi.
Nghe thấy tiếng bước chân của Ôn Noãn, Nạp Lan Cẩn Niên mở mắt ra, đứng lên, đi đến bên cạnh bàn tròn để đổ một chén nước cho Ôn Noãn.
Lúc này Ôn Noãn đi đến, hắn tiến lên cởi áo choàng ra cho nàng, sau đó giao áo choàng cho Tử Uyển đi vào theo phía sau Ôn Noãn để hầu hạ.
Ôn Noãn nói với Tử Uyển: "Don cơm đi!"
"Vâng!"
Nạp Lan Cẩn Niên kéo tay Ôn Noãn, có hơi lạnh: "Mệt mỏi lắm đúng không? Uống ngụm trà cho cơ thể ấm áp hơn đi”.
Ôn Noãn nhận lấy chén trà rồi ngồi xuống, một ngụm uống cạn, không quá để ý nói: "Cũng bình thường, chẳng qua sợ là đã đắc tội với một số người".
Nạp Lan Cẩn Niên ngồi xuống theo: "Đắc tội liền đắc tội! Có ai dám hạ ngáng chân cho muội chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận