Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 2002: Chờ Một Chút

Chương 2002: Chờ Một ChútChương 2002: Chờ Một Chút
Mũi tên trong tay Ôn Noãn bay ra ngoài!
Nỏ tiễn trong cổ tay áo cũng bay mấy cây ra ngoài.
Mấy thị vệ bên cạnh Đế Quân Hiền nhanh chóng đón đỡi
Lập tức ngã xuống mấy người.
Đồng thời Chương Vũ cầm lấy một cây đuốc trên vách tường rồi ném về phía giữa sân.
Con ngươi của Ôn Noãn co lại, hô to một tiếng: "Luil"
Người trên vách tường liên tiếp xoay người nhảy xuống từ trên tường, nhảy một cái đã nhảy ra ngoài mấy chục mét.
"Âm!" Một tiếng vang lớn truyền ra từ trong viện.
Mặt đất cũng truyền đến một trận chấn động.
Thất hoàng tử xoay người nhìn lại, chỉ thấy một đám mây nấm màu vàng thật lớn bốc lên.
"Mẹ kiếp! Bọn chó Bắc Minh này quá âm hiểm, lại ẩn giấu địa lôi ở trong sân!"
Ôn Noãn đứng ở bên ngoài, nhìn cát bụi cuồn cuộn bên trong, lạnh nhạt nói: "Nếu không chuẩn bị chu toàn mọi thứ thì sao bọn họ lại dám lưu lại ở kinh thành."
Một khi bị phát hiện hành tung, với quan hệ như nước với lửa của hai nước hiện tại, tất nhiên là sẽ bắt sống hắn ta.
"Chúng ta đi vào đi, đừng làm cho hắn ta chạy!" Thất hoàng tử thả người nhảy dựng lên trên.
Ôn Noãn nhanh chóng kéo hắn lại: "Từ từ! Không biết bên trong còn có mai phục hay không."
Ôn Noãn cảm thấy người có một chút đầu óc đều sẽ chừa lại chút chiêu sau.
Nếu bọn họ quay về nhà ở, tất nhiên là sẽ chạy thoát từ tâng hầm ngầm.
Nếu muốn chạy thoát thành công, vậy tất nhiên là sẽ có chiêu sau, ví dụ như đánh sập phòng ở.
Dù sao nếu là mình, thì mình nhất định sẽ làm như vậy.
Ôn Noãn nhanh chóng sắp xếp: "Truyền lệnh xuống, giữ nghiêm thành trì cùng bến cảng các nơi, cứ mười người xếp thành một tổ nhanh chóng chạy đến một dặm cách đây nhìn xemI"
Ôn Noãn nghĩ tới địa hình quanh đây, phía đông có chỗ hoang dã, nơi đó là nơi chạy trốn tốt nhất, nàng nói với Thất hoàng tử: "Chúng ta đi phía đông nhìn xeml"
Thất hoàng tử ngẫm nghĩ rồi nói: "Nếu mà bọn họ chỉ tránh ở trong đường hầm ngầm không ra thì sao? Thập Thất hoàng thẩm, ta dẫn người đi phía đông hoang dã nhìn xem, cô cứ canh ở chỗ này, như thế nào?!"
Nếu mà có thể bắt được Đế Quân Hiền, vậy thì sẽ có lợi thế rất lớn!
Chờ đến khi hai quân giao chiến, treo Đế Quân Hiền ở trước quân Bắc Minh, xem bọn họ còn dám động hay không!
Ôn Noãn nhìn thoáng qua nhà ở bên trong, đến bây giờ vẫn chưa sập, như thế thật đúng là có khả năng đám người Đế Quân Hiền không đi mà chỉ trốn vào đường hầm ngầm.
Nếu không thì vì sao trong sân chôn thuốc nổ, khi đang chạy trốn mà không nổ phòng ở, chôn vùi đường hâm ngầm?
Đương nhiên còn có một loại khả năng, đó là bên trong để lại một người, chờ bọn họ vọt vào thì lại phá hủy phòng.
Ôn Noãn nghĩ đến đây thì liếc mắt nhìn mọi người một cái: "Được rồi! Ngươi mang mười người đi đi, cẩn thận một chút! Đừng để bị thương!"
"Ta đã biết. Thập Thất hoàng thẩm yên tâm."
Ôn Noãn lại nói với mọi người: "Cho dù là ai, nếu mà tìm được cửa đường hầm ngầm hoặc là tìm được người rồi thì lập tức phóng đạn tín hiệu màu vàng! Cầu cứu thì bắn đạn tín hiệu màu đỏ! Mọi người nghe rõ chưa?"
"Rõ"
"ĐiI" Thất hoàng tử xoay người lên ngựa, mang theo mười tinh binh rời đi.
Những binh lính khác thì cứ mười người một đội, nhanh nhẹn rời đi về bốn phương tám hướng.
Phía bên Ôn Noãn chỉ để lại mười binh lính.
Mọi người nhìn nàng: "Tuệ An quận chúa, chúng ta có cần vào xem một chút không?”
Ôn Noãn lắc đầu: "Không, chờ một chút!"
Cho dù võ công cao cường nhưng thân thể cũng chỉ là bằng da bằng thịt, không chống đỡ được sức oanh tạc của thuốc nổ.
Không cần thiết không màng tất cả đi vào để rồi mất mạng.
Tuy rằng Ôn Noãn cảm thấy khả năng Đế Quân Hiền muốn bắt sống mình nhiều hơn là muốn giết mình.
Lại nói nếu bọn họ muốn chạy thoát thì đã chạy thoát từ sớm, nếu mà bọn họ trốn ở bên trong thì các nàng chỉ cần chờ ở nơi này, người thấy bức bối khó chịu sẽ chỉ là người ở bên trong đó mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận