Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 901: Nha Đầu, Muội La Ai?

Chương 901: Nha Đầu, Muội La Ai?Chương 901: Nha Đầu, Muội La Ai?
Ánh mắt Phong Niệm Trần sáng lên: "Làm tốt lắm!"
"Tam tỷ nói Thập Thất ca bị thương, tạm thời không thể ăn những món cay độc, khô bò này để lâu sẽ hỏng. Nếu để bị mốc thì rất lãng phí, không thể ăn được nữa! Cũng không biết đến khi nào Thập Thất ca mới khỏe lại! Không thể lãng phí đồ ngon! Cho nên ta lấy đi ăn trước."
Phong Niệm Trần gật đầu như trống bỏi: "Đúng thế, không thể lãng phí!"
Ôn Nhiên mở tay nải ra, khô bò được đặt trong hai túi thấm dầu lớn.
Nàng mở một trong hai cái túi ra, lấy một miếng khô bỏ đút vào miệng Phong Niệm Trần, sau đó lại cầm một miếng nhét vào trong miệng mình.
"Cay thật! Chắc chắn Thập Thất ca không ăn được!"
Phong Niệm Trần gặm một miếng khô bò chẳng có chút vị cay nào trong miệng gật đầu: "Cay thật! Ăn cay không tốt cho miệng vết thương! Thập Thất cũng không thích ăn cay!"...
Thế Xương hầu phủ.
Nạp Lan Cẩn Niên và Ôn Noãn cùng nhau đi vào trong.
Ôn Noãn nhìn lên trên bàn nơi vốn dĩ có hai túi khô bò bây giờ lại biến thành một tờ giấy.
Nàng cầm tờ giấy lên nhìn thoáng qua:
Tam tỷ tỷ thân ái nhất nhất nhất, muội đi hái thuốc với Phong đại ca! Xin Tam tỷ tỷ báo cho cha mẹ một tiếng.
Đúng rồi, bị thương thì không thể ăn quá nhiều khô bò, không tốt cho miệng vết thương, muội cầm khô bò của Thập Thất ca đi rồi!
Cảm ơn!
Moah moahl
Yêu tỷ!
Ôn Nhiên
Ôn Noãn đọc xong thì nhướng mày!
Tiểu cô nương càng ngày càng lợi hại, đã biết tiên trảm hậu tấu!
Ôn Noãn đưa tờ giấy kia cho Nạp Lan Cẩn Niên: "Khô bò để dành cho huynh và Thái Hậu bị Nhiên nhi cầm đi rồi. Muội ấy chạy theo Phong đại ca. Rốt cuộc Phong đại ca đi đâu vậy?"
"Đến..."
"Huynh nghĩ kỹ rồi nói! Ta rất hiếm khi tức giận, nhưng một khi đã giận..."
Ôn Noãn nhìn hắn một cái nhẹ nhàng, không nói tiếp.
Nạp Lan Cẩn Niên: "..."
"Đến Nam Cương quốc."
"Đến Nam Cương quốc làm gì?"
"Tìm người." Nạp Lan Cẩn Niên lời ít mà ý nhiều.
Ôn Noãn trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, đôi mắt hạnh linh động tràn ngập cảnh cáo: Nói kỹ càng tỉ mỉ một chút!
Nếu không thì không có khô bò để ăn, cũng chẳng có cơm ăn! Nạp Lan Cẩn Niên bất đắc dĩ, hắn ngồi xuống chiếc ghế tròn.
Sau đó kéo nàng ngồi xuống, ôm nàng vào trong lòng ngực.
Ôn Noãn giật giật: "Bả vai của huynh đang bị thương."
"Chỉ cần muội không nhúc nhích là được." Nạp Lan Cẩn Niên ôm nàng không bỏ, mặt dán mặt.
Đây là lần đầu tiên hai người gần gũi như thế.
Ôn Noãn sợ đụng trúng miệng vết thương của hắn, không dám động đậy.
"Nha đầu, muội là ai?" Giọng nói dễ nghe trầm thấp, gợi cảm không nói nên lời.
Khi nói chuyện thì hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả vào tai Ôn Noãn giống như lông chim.
Hương trà mát lạnh quen thuộc trên người hắn bao phủ người cô gái nhỏ.
Trái tim Ôn Noãn khẽ run lên.
Không biết bởi vì động tác mê người của hắn, hay là lời nói kinh người kia.
Thân thể của nàng cứng đờ một lúc.
Nhận thấy được sự bất an của cô gái trong lòng ngực, Nạp Lan Cẩn Niên vòng tay nàng nắm thật chặt, hắn tiếp tục dùng giọng nói mê chết người không đền mạng nói:
"Muội là Ôn Noãn của ta, là Vương phi tương lai của ta. Cảm ơn muội đã đi vào thế giới này để gặp mặt ta".
Giống như một lời thê!
Nạp Lan Cẩn Niên nâng tay Ôn Noãn lên, trịnh trọng đặt một nụ hôn vào mu bàn tay nàng.
Cả người Ôn Noãn run lên, rũ đôi mắt xuống, hắn đã biết cái gì sao?
Bàn tay của hắn và bàn tay nàng mười ngón tay nắm chặt vào nhau, ngón tay cái của hắn nhẹ nhàng cọ xát phần thịt tròn vo bên ngón tay cái của nàng.
Tay của tiểu nha đầu vừa nhỏ vừa mềm, còn mềm mại hơn cả dương chỉ bạch ngọc.
Lòng bàn tay của hắn có vết chai mỏng, lúc sờ nắn bàn tay nhỏ của nàng cũng không dám dùng sức, sợ làm trây da thịt mêm mại của nàng.
Lòng bàn tay của hắn bởi vì đã luyện võ nhiều năm, mọc đầy vết chai mỏng, có phải nên học theo tiểu nha đầu, tối nào cũng dùng kem dưỡng da tay, nếu không sau khi thành thân...
Bạn cần đăng nhập để bình luận