Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 550: Mọi Người Chửi Rua

Chương 550: Mọi Người Chửi RuaChương 550: Mọi Người Chửi Rua
Người tại hiện trường ồ lên một mảnh: "Diệp Gia của Bắc Minh không hổ là nhân vật cầm đầu giới gốm sứ của năm nước! Trong mười lăm phút ngắn ngủn, thế mà lại làm ra được năm món đồ sứ. Lợi hại, lợi hại!"
"Đó là vì hình dạng đồ sứ mà Bắc Minh quốc phải làm quá đơn giản! Người ta là đại sư, nhắm mắt cũng có thể làm rai"
"Người đại diện cho Nạp Lan quốc lên thi là ai vậy? Thế mà lại nộp lên bản vẽ đồ sứ đơn giản như vậy? Rõ ràng là muốn để đối thủ thắng đúng không!" Người Nạp Lan quốc tức giận nói.
"Tức chết đi được! Nhìn bản vẽ của Bắc Minh quốc người ta, phức tạp quá chừng!"
Ôn Ngọc nghe thấy tiếng chửi rua của mọi người thì đi đến giữa đám người lớn tiếng nói: "Thảm, bị tai tinh này hại chết! Không biết sang năm tửu lầu nhà tôi có trả nổi tiền thuê hay không nữa!"
"Không phải vậy sao, thảm, thảm! Thua chắc rồi! Đại hội gốm sứ năm tiếp theo chắc chắn sẽ được tổ chức tại Bắc Minh quốc! Khách điếm nhà tôi lỗ nặng rồi! Nhảy sông mất thôi!"
"Cửa hàng nhà tôi cũng thết Bị bà ta hại chết rồi!"...
Lúc này người thương hội nhấc cao tay, ý bảo mọi người yên lặng: "Mọi người tạm thời khoan nóng nảy, vẫn chưa có kết quả thi đấu, phải xem thử hiệu quả nung đến đâu! Để tránh có người nghi ngờ, mời mấy vị đại sư gốm sứ cùng đi, tự mình giám sát!"
Thương nhân Bắc Minh quốc cao giọng nói: "Còn đợi nung sao? Bắc Minh quốc chúng tôi làm ra nhiều sản phẩm như thế thì thắng chắc rồi!"
"Đúng vậy, mau nhận thua đi! Đừng lãng phí thời gian nữa!"
"Đây là quy tắc." Tuy rằng người chủ trì thương hội cũng cảm thấy sau khi nung, cũng lãng phí thời gian, không thay đổi được gì, nhưng mà hắn vẫn nói.
Nói xong hắn bảo mấy người ôm đồ sứ ở trên đài đi theo.
Sắc mặt Ôn Gia Mỹ đỏ lên đi xuống đài.
Mọi người thấy bà đi qua, không nhịn được mắng: "Trình độ của ngươi chắc mới học đúng không? Sao ngươi không biết xấu hổ lên đó thi vậy? Ngươi có biết ngươi làm như thế là hại chết người hay không?"
"Ngu ngốc! Không biết làm thì đừng cậy mạnh! Chúng tôi kinh doanh khách sạn, một năm chỉ trông ngóng vào lần đại hội gốm sứ này! Nếu năm tiếp theo không được tổ chức tại Nạp Lan quốc nữa! Ngươi có biết chúng tôi sẽ tổn thất bao nhiêu không? Ngươi có thể bồi thường được sao?"
"Đúng là bị người này hại thảm rồi, trình độ này, sao dám lên đài chứt"...
Ôn Ngọc cười lạnh.
Người Thanh gia cười lạnh.
Người Thái gia vui sướng trong lòng khi có người gặp họa.
Người ở các xưởng gốm sứ khác của Nạp Lan quốc âm thầm cảm thấy may mắn.
Ôn Gia Mỹ bị mọi người mắng đến sắc mặt trắng bệch, ôm món đồ sứ đi qua đám người đang chửi rủa.
Ôn Noãn thấy vậy thì nhanh chóng đứng lên đi qua, đám người Ngô Khải Nghiệp cũng nhanh chóng đi qua.
Ôn Noãn nhỏ giọng nói với Ngô Khải Nghiệp: "Nhị cữu, người đi nung chế đồ sứ chung với tiểu cô đi. Nói với tiểu cô là đừng sợ, chúng ta thắng chắc rồi!"
"Được." Mặc dù Ngô Khải Nghiệp không nhìn ra được bọn họ thắng chắc ở chỗ nào, nhưng mà ông ấy lại rất tin tưởng Ôn Noãn, nghe được lời này thì trong lòng liền yên tâm.
Ngô Khải Nghiệp đi đến bên người Ôn Gia Mỹ, nhỏ giọng nói: "Không cần để ý những người đó mắng cái gì, Noãn nhi nói chúng ta thắng chắc rồi, yên tâm đi! Tôi và cô cùng đi nung chế gốm sứ”"
Ngô Khải Nghiệp nói rồi nhận lấy cái khay trong tay bà.
Ôn Gia Mỹ ngạc nhiên một chút.
Nhưng không hiểu sao trái tim lại thả lỏng một chút, cuối cùng tay cũng không còn run như vậy nữa, bà lau mồ hôi lạnh trên trán.
Những người đó còn đang mắng, chỉ thiếu điều dùng tay chỉ vào Ôn Gia Mỹ: "Chân chính yêu tinh hại người! Quanh năm suốt tháng cũng chỉ có hôm nay buôn bán tương đối tốt! Ngươi không làm được thì đừng đi lên thi đấu! Làm người Thái gia và Thanh gia tới thi"
Ôn Noãn bày ra gương mặt lạnh lùng, nói với những người chỉ trích: "Đủ rồi! Đồ sứ còn chưa nung ra, kết quả thi đấu còn chưa có, các ngươi ở chỗ này mắng cái gì? Ai nói chúng tôi sẽ thua?!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận