Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chuong 895: Khong The

Chuong 895: Khong TheChuong 895: Khong The
"Quỷ keo kiệt, được rồi, ta đi là được chứ gì?" Phong Niệm Trần lập tức ngồi xuống lấy đũa đâm vào thứ long bao rồi bỏ vào trong miệng.
Sau đó liền không dừng tay được!
Khóe miệng Nạp Lan Cẩn Niên giật giật: "Vậy khi nào xuất phát!"
Hiếm khi hắn mới được ăn cơm riêng với tiểu nha đầu?
Tại sao tên này lại ở chỗ này làm chướng mắt làm gì?
Phong Niệm Trân: "..."
Cuối cùng Phong Niệm Trần cũng chịu không nổi sự cay nghiệt của Nạp Lan Cẩn Niên, hắn lo lắng, tức giận đến mức dạ dày cũng đau, đành phải chạy đến Thế Xương hầu phủ bên cạnh ăn cơm!
Bầu trời đêm của tháng tư tối đen như mực, trên bầu trời có đầy sao.
Ôn Noãn nằm trên giường, lông mày khẽ nhíu lại, cũng không biết nàng đã nằm mơ thấy gì.
Mây tía không điều động đã tự phát từ lòng bàn tay của nàng, chậm rãi chảy ra, chảy qua tứ chi và xương của nàng!
Nạp Lan Cẩn Niên trèo tường đi đến, đi vào bên giường nhẹ nhàng ngồi xuống, hắn vươn tay vuốt lên đôi lông mày đang nhíu lại của nàng.
"Đừng sợ, có ta ở đây." Thanh âm trâm thấp, lại mang theo sức mạnh kiên định.
Có lẽ là do tác dụng của mây tía, cũng có thể là do lời nói của người nào đó, mà lông mày của Ôn Noãn cũng thả lỏng, nàng chìm vào giấc ngủ nặng nề.
Một bàn tay của Nạp Lan Cẩn Niên nắm lấy tay Ôn Noãn, hắn dựa vào thành giường, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.
Ừm, hắn lo lắng cho nàng, tiểu nha đầu này không chịu ở lại Vương phủ để chăm sóc cho hắn đang bị thương, vậy thì hắn chỉ có thể đi lại đây!
Đêm càng ngày càng khuya, vài vì sao trên bầu trời vẫn lặng lẽ ở đó, tỏa ra ánh sáng mỏng manh.
Trong cung điện bỏ hoang, một bóng dáng xinh đẹp đứng đó, ngắm nhìn những ngôi sao như ẩn như hiện trên bầu trời.
Rất nhanh, có một hắc y nhân xuất hiện.
"Sao rồi?"
"Dạ bẩm chủ tử, không được! Có lẽ bởi vì mũi tên kia không trực tiếp bắn trúng nàng, máu trên mặt không đủ thuần khiết, còn có chất lỏng của đoạn hồn thảo có lẽ đã bị Cẩn vương hấp thu toàn bộ, không có tác dụng."
"Đã biết." Bóng dáng xinh đẹp lại nhìn thoáng qua những vì sao, sau đó nhấc chân rời đi.
Hắc y nhân cũng vội xoay người hành lễ cung kính tiễn đi.
Ngày hôm sau.
Vào lúc trời còn chưa sáng, khi Ôn Noãn có dấu hiệu tỉnh lại, Nạp Lan Cẩn Niên đã trèo tường trở lại Cẩn vương phủ.
Ôn Noãn mở mắt, nàng theo thói quen xoa xoa đôi mắt, chóp mũi của nàng ngửi thấy được mùi hương trà mát lạnh quen thuộc, nàng ngẩn ra, lại ngửi tay của mình. Vẫn có mùi hương của người kia.
Hai tay của Ôn Noãn chống lên giường, ngồi xuống, sau đó nàng phát hiện bên giường có chút ấm.
Ôn Noãn: "..."
Chẳng lẽ tối qua hắn ngồi ở bên giường ngủ cả đêm?
Hắn đang làm gì vậy?
Ôn Noãn lắc lắc đầu, cũng không nghĩ nhiều nữa, dù sao nếu hắn muốn nói cho nàng biết thì sẽ nói.
Chỉ có điều, nàng không thích cho lắm!
Ôn Noãn xuống giường rửa mặt chải đầu xong, cũng đi làm điểm tâm.
Điểm tâm có cháo gan lợn, sủi cảo nhân hải sâm, bánh khoai lang, nem chiên, còn có bánh nướng củ từ.
Ôn Noãn làm xong mọi thứ liền đem cho Nạp Lan Cẩn Niên.
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn thấy một chén cháo gan thịt heo lớn, hắn biến sắc: "Những thứ này, ta có thể không ăn được không?”
Ngày hôm qua hắn đã phải ăn một đĩa gan heo, suýt chút nữa đã nôn ral
Sớm biết vậy đã giữ Phong Niệm Trần lại để hắn ăn gan heo!
Ôn Noãn nhìn quầng thâm dưới mắt của hắn, mặt không chút thay đổi, nói: "Không thểi"
Ai bảo hắn đã gạt nàng!
Nạp Lan Cẩn Niên: "..."
"Vậy trưa hôm nay và tối sẽ không cần ăn đúng không? Ta không ăn nổi thứ này!"
Ôn Noãn không nói, ừm, chịu không nổi, vậy mỗi ngày nàng đều làm cho hắn ăn!
Kết quả là cơm trưa và cơm tối, toàn bộ món ăn đều đổi thành những món gan heo đa dạng!
Tất cả đều do Ôn Noãn xuống bếp nấu!
Mà Ôn Noãn còn trừng mắt nhìn hắn ăn!
Nạp Lan Cẩm Niên cảm thấy:
Tiểu nha đầu này giống như đang giận dỗi mình cái gì!
Nhưng mà vì điều gì chứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận