Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1998: Hay Cho Một Bắc Minh Quốc

Chương 1998: Hay Cho Một Bắc Minh QuốcChương 1998: Hay Cho Một Bắc Minh Quốc
Nạp Lan Cẩn Niên ngồi xuống, gật đầu: "Ta phái người canh giữ ở các y quán trong mấy huyện gần kinh thành, thống kê số lượng người bị cảm và sốt, hai ngày nay phát hiện có hai huyện có số người bị cảm và sốt càng ngày càng nhiều! Muội ăn sáng xong thì đi với ta tới đó xem có phải mấy người kia bị ôn dịch hay không?"
Ôn Noãn gật đầu: "Được, vậy mau ăn đi! Ăn xong thì chúng ta đi xem".
Vậy là cả ngày hôm đó, Ôn Noãn đều khám bệnh ở trong y quán tại huyện Thanh Hà.
Đợi tới người cuối cùng rời đi thì mặt trời cũng sắp xuống núi.
Nạp Lan Cẩn Niên đã chờ nàng trong căn phòng ở sân sau của y quán, huyện lệnh đại nhân cũng có mặt.
Ôn Noãn vào lão đại phu của y quán kia cùng nhau đi vào nhà ở.
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn về phía Ôn Noãn: "Kết quả như thế nào?"
Ôn Noãn ngưng trọng gật đầu: "Trong những người mà hôm nay ta xem bệnh thì có năm người nhiễm ôn dịch".
Nạp Lan Cẩn Niên siết chặt nắm tay: Hay cho một Bắc Minh quốc!
Hay cho một Đế Quân Hiền!
Hay cho một Giả Tĩnh Như!
Lão đại phu: "Tuệ An quận chúa, thật vậy sao? Hiện tại cũng không có quá nhiều người sinh bệnh! Chắc là không phải ôn dịch đâu?"
Ôn Noãn nhìn ông ấy một cái: "Tiên sinh chớ hoảng sợ, lần này chúng ta chạy tới chính là muốn cùng huyện lệnh đại nhân thương lượng xem tiếp theo nên giải quyết ôn dịch lần này thế nào. Dựa theo tình hình trước mắt thì do phát hiện sớm, chỉ cần xử lý ổn thỏa là rất nhanh có thể giải quyết!"
Đợi tới lúc Ôn Noãn, Nạp Lan Cẩn Niên và huyện lệnh, lão đại phu thương nghị xong mọi chuyện thì trời đã hoàn toàn tối đen lại.
Hai người liền ở lại khách điếm.
Từ lúc ăn cơm chiều, vẫn luôn chờ đến đêm khuya.
Nạp Lan Cẩn Niên mang theo Ôn Noãn đi tới bên cạnh một giếng nước.
"Hầu như bá tánh ở thành tây đều múc nước ở giếng nước này. Hôm nay ta cũng phát hiện có người lén lút theo dõi ở bên cạnh giếng nước này. Mấy người mà muội khám ra ôn dịch kia cũng ở trong vùng này".
"Ừm"
Lúc này huyện lệnh đại nhân cũng mang theo vài nha sai và lão đại phu vội vàng đuổi lại đây.
Thấy hai người đã chờ ở chỗ này thì ông ấy vội nói: "Hạ quan tới muộn, mong Cẩn Vương điện hạ thứ lỗi!"
Ông đã tới đây trước thời gian nửa khắc, không nghĩ tới Cẩn Vương và Tuệ An quận chúa lại còn tới trước cả ông.
Sớm biết như thế ông ấy đã tới trước mười lăm phút rồi!
Ôn Noãn đứng lên, nhìn thoáng qua cây gậy trúc dài trong tay nha sai trong tay trường cây gậy trúc, xua tay nói: "Là do chúng ta tới sớm, đại nhân không cần đa lễ! Làm phiền đại nhân cho người vớt thử xem đáy giếng có cái gì hay không”
"Vâng!" Huyện lệnh đại nhân lên tiếng.
Sau đó nói với hai nha sai: "Các ngươi mau dùng gậy trúc vớt thử xem đáy giếng có thứ đồ bẩn thỉu nào không!"
"Vâng!" Vài nha sai lên tiếng, nhanh chóng ra tay.
"Hình như thật sự có cái gi Một nha sai kích động nói.
"Đúng vậy, ta cũng cảm giác được!"
Huyện lệnh đại nhân kích động nói: "Mau vớt lên!"
Hai người lại quấy trong giếng một phen, sau đó mới chậm rãi rút gậy trúc lên.
Mọi người chỉ thấy trong túi lưới có một con vật nhỏ.
"Chuột?!!" Huyện lệnh đại nhân kinh ngạc hô một tiếng.
Nha sai đổ đồ vật trong túi xuống mặt đất.
Trong bóng đêm, một con chuột bị ngâm đến thân thể phình lên, trắng bệch, lông đã bắt đầu bị rụng đang lang lặng nằm ở nơi đó.
Lão đại phu ngồi xuống, cúi đầu đánh giá con chuột này, trong lòng phẫn nộ: "Thực sự có người thả dịch chuột xuống giếng nước?"
Huyện lệnh đại nhân tức giận đến thổi râu trừng mắt: "Quả thực buồn cười! Loại chuyện làm thương tổn đến luân lý đạo đức này cũng có thể làm ra được! Rốt cuộc là ai làm?"
Nạp Lan Cẩn Niên lạnh lùng nói: "Tiếp tục vớt! Nhìn xem còn có hay không!"
Có thể vớt được liền chứng minh suy đoán của bọn họ là đúng.
Nha sai lại cho cây gậy trúc vào trong giếng, lại bắt đầu nghiêm túc vớt thêm lần nữa.
Lần này, nha sai lại vớt được ra thêm một con chuột.
"Tiếp tục!" Nạp Lan Cẩn Niên lạnh lùng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận