Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 103. Bại Dưới Tay Thỏ Ta

Chương 103. Bại Dưới Tay Thỏ Ta
Ầm ầm!
Bầu trời của toàn bộ chiến trường sinh tử tối sầm lại, như thể sắp tận thế.
Lúc đầu có chút rung động nhỏ, sau đó kịch liệt chấn động, qua vài lần chấn động, dần dần khôi phục bình tĩnh, Lục Đạo Đế Quân với khuôn mặt tràn đầy mệt mỏi mà bước ra khỏi hư không.
Ngay sau đó, hai giọng nói tức giận vang lên…
“Lục đạo đáng chết, ngươi dám gọt đi đạo hạnh vạn năm của lão phu, ngươi cứ chờ đấy.”
“Tần Phong đáng chết, ta nhất định sẽ trở về!!”
“Cứ để cho hắn chạy như vậy!?”
Tần Phong lần nữa lĩnh giáo được cái gọi là thiên tuyển chi tử không giảng đạo lý, hoài nghi y có phải đang giở trò gian lận sau lưng mình hay không.
“Đinh, chúc mừng túc chủ làm suy yếu cơ duyên của thiên tuyển chi tử, thu được một lần cơ hội rút thưởng!”
“Đinh, chúc mừng túc chủ để cho thiên tuyển chi tử bị trọng thương, thu được 30 vạn điểm phản diện!”
Tần Phong yên lặng lấy ra quyển sổ nhỏ, viết vào trong đó, năm nào đó tháng nào đó, Lục Đạo Đế Quân làm suy yếu đối thủ của ta, khiến ta không có cách nào tôi luyện bản thân, cần đền bù 1000 vạn linh thạch cực phẩm.
Lục đạo Đế Quân phủi một mắt liền biến mất ngay tại chỗ, thực sự không muốn nói chuyện với tên không biết xấu hổ này…
Sau khi Phương Trường rời đi, đám tuyển thủ nô dịch liền hôi phục thần trí, khi nhìn đến xác chết gãy hết tứ chi ở xung quanh mình, bọn họ liền nhớ lại chuyện lúc bị Phương Trường chi phối.
“Thực sự là lão thiên gia phù hộ!”
Đám người bị doạ sợ đến đầu đổ đầy mồ hôi, trong lòng thầm mừng rỡ thì vận khí quá tốt của mình.
Trong lúc còn bị Phương Trường dùng Phật Đà ma âm nô dịch, bọn hắn vẫn thành công tránh thoát bom thịt người, cũng thành công tránh thoát Đại Hà Kiếm Quyết của Tần Phong, cuối cùng còn thành công tránh thoát âm dương nhị khí thần quang.
Thế nhưng bọn hắn không nghĩ tới, tránh thoát Phương Trường cùng Tần Phong, cuối cùng lại bại trong tay một con thỏ.
“Mau tới xếp hàng…”
Tiểu Bạch hùng hùng hổ hổ đi tới, nói: “Thỏ ta anh tuấn tiêu sái, tài hoa vô song, phong hoa tuyệt đại, tài trí hơn người, là hiện thân của chính nghĩa và trí tuệ, người gặp người thích hoa gặp hoa nở. Chủ nhân của ta là người được xưng đẹp trai nhất Hoang Cổ, Tần Phong, nếu muốn giữ mạng thì nam nhân tự giác xếp hàng giao phí bảo vệ, nữ phải có giác ngộ lấy thân báo đáp, đặc biệt sẽ ưu tiên cho những tiểu tỷ tỷ xinh đẹp.”
“Con thỏ!?”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía tiểu Bạch, bọn họ đều biết Tần Phong có nuôi ra một thỏ không biết xấu hổ, tu vi chỉ mới siêu phàm cửu trọng, cho nên không ai xem trọng nó.
Một tiếng ầm vang!!
Thiên quân phối hợp đứng sau lưng làm chỗ dựa cho tiểu Bạch, Vãn Mã thì phối hợp đập cự chùy xuống mặt đất.
Có người không phục nói: “Các ngươi làm như vậy cũng quá bá đạo đi?”
Phịch một tiếng!
Tiểu Bạch một cước giẫm đối phương xuống dưới chân, lại hung hăng nói: “Chúng ta làm việc, chính là như vậy!”
“Ực ực......”
Đám người xung quanh nuốt một ngụm nước miếng, trái tim nhỏ bé sợ hãi nhảy loạn.
Bọn hắn không giống với những thiên kiêu cấp bậc cao thủ, mục tiêu cuối cùng cũng không phải tranh đoạt một ngàn vị trí cuối cùng bọn hắn chỉ muốn bão đoàn sưởi ấm, sống sót đi ra khỏi chiến trường sinh tử, từ đó thu hoạch được cơ hội gia nhập vào các thế lực khác của hoàng triều Âm Nguyệt.
Nếu giải nghĩa đơn giản thì chính là đỗ vào trường đại học hạng hai.
Bây giờ lại gặp phải con thỏ lưu manh này, có vẻ như bọn họ chỉ có thể ngoan ngoãn giao tiền.
“Mẹ nó, con thỏ này thật bá đạo!”
Người xem bên ngoài đều choáng váng, phát hiện thật đúng là một con thỏ mặt manh (đáng iu) nhưng tâm thú.
Lúc này ——
Tần Phong không rảnh đi để ý tới tiểu Bạch đang làm gì, mà hắn ngơ ngác nhìn về phương hướng Phương Trường mới rời đi.
Phương Trường cứ thế mà đi!
Tịch mịch lâu ngày không gặp lại lại xông lên đầu!
Hắn không biết liệu lần động tâm tiếp theo có phải sẽ chờ thêm 7 năm nữa hay không.
Đúng!
Còn có một thiên tuyển chi nữ!!
Tần Phong giống như nhỏ tinh dầu lên công cụ gây án, cả người bỗng chốc phấn chấn hẳn lên.
Sau khi hắn vào sơn động, thì phát hiện Vu Lan đã chạy mất.
Bây giờ con người ta thật sự không màng đến đạo nghĩa trên giang hồ, dựa theo quy củ giang hồ, nàng phải lấy thân báo đáp chứ không phải lẳng lặng chạy trốn như vậy, nếu như lần sau còn rơi vào trong tay hắn thì hắn nhất định sẽ xăm cho nàng mấy chữ to “Đồ của Tần Phong”.
Trong lòng Tần Phong vẫn cảm thấy vô cùng tức giận, căn bản là không thèm để ý nho gia chính kinh quân tử.
Lúc này ——
Vu Lan đang xông vào tầng cuối cùng của vòng loại sinh tử đấu.
Coi như không trêu chọc nổi tên biến thái Tần Phong kia, nhưng nàng cũng không thể bỏ qua cơ hội lấy điểm ở những nơi khác.
“Chuyện gì xảy ra a!?”
Vu Lan nhíu mày, đưa thay sờ sờ sau lưng.
Từ sau khi được Tần Phong giải độc, nàng liền cảm sau lưng dưới có chút cảm giác nhói nhói, đại khái là do Tần Phong học nghệ không tinh, sau khi về nhà nhất định phải soi gương, xác định không để lại sẹo mới được.
.........
Trong cung điện của Lục Đạo đế quân.
Tất cả các phương đại lão đều không có ý định đi xem vòng loại sinh tử đấu nữa, bây giờ sự kinh khủng của Tần Phong đã truyền khắp chiến trường sinh tử, không có người nào còn có thể đui mù mà đi tìm hắn hây phiền phức, nói chung màn tranh đấu tiếp theo đã trở nên tẻ nhạt vô vị.
Lục đạo Đế Quân mở miệng nói: “Bản đế quyết định, để cho Tần Phong trở thành Thánh Tử thứ ba của Âm Nguyệt.”
“Đồng ý!”
Tất cả Phương Đại Lão đều không có người phản đối.
Dựa vào tài năng áp đảo quần hùng của Tần Phong, hắn thực sự có tư cách làm Thánh Tử, tương lai cũng có thể đi tranh đấu vị trí Đế Quân của Âm Nguyệt.
Bất quá, hiện tại bọn hắn đối chuyện Tần Phong làm Thánh Tử cũng không có gì hứng thú, bọn hắn chỉ muốn đem Tần Phong, một khối ngọc thô, thu về dưới môn hạ của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận