Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1135 - Qùy xuống tạ lỗi



Chương 1135 - Qùy xuống tạ lỗi




"Kiếm vực!!"
Sắc mặt của các vị trưởng lão vô cùng nồng đậm, trong lòng cũng nổi lên sóng lớn ngập trời.
Từ lần trước Lâm Uyên đại náo Võ Lăng Thánh Địa, bọn họ bắt đầu thu thập tư liệu về quá khứ của Lâm Uyên, thật sự là nghĩ không ra, vì sao một liếm cẩu đột nhiên trở nên lợi hại như vậy.
“Lâm Uyên, ngươi đừng quá đáng!”
Võ Lăng Thánh Chủ tức giận nói: "Lần trước ngươi cường xông vào Võ Lăng Thánh Địa ta giết Thiên Tú, không chỉ để cho thế nhân biết rõ con người ngươi, mà còn làm cho Võ Lăng Thánh Địa ta trở thành trò cười của thế nhân, cho dù Võ Lăng Thánh Địa ta có sai trước, thì hiện tại cũng đã huề nhau!”
"Trên đời nào có chuyện tiện nghi như vậy!!"
Lâm Uyên lạnh lùng nói: "Muốn ta tha thứ cho Võ Lăng Thánh Địa các ngươi, trừ phi vị Thánh chủ này mang theo tất cả trưởng lão cùng đệ tử, quỳ gối trước mặt xin lỗi ta, nếu không việc này không tính là xong!”
Vừa dứt lời, toàn trường xôn xao!
"Lâm Uyên, ngươi cho rằng ngươi là ai? Cư nhiên để cho lão tử quỳ xuống!”
“Mẹ nó, để ta quỳ còn được, nhưng thánh chủ quỳ thì ta liền không nhịn được!”
“CMN, ngươi cũng không tự soi mặt dưới nước tiểu của mình, lại dám để thánh chủ quỳ xuống!”
“Mẹ nó, liều mạng với tiểu tử này, để cho hắn biết chúng ta lợi hại!”
“.........”
Đệ tử Võ Lăng Thánh Địa vô cùng phẫn nộ, hận không thể cắn chết Lâm Uyên.
Kiêu ngạo thì bọn họ đã thấy!
Nhưng kiêu ngạo như Lâm Uyên thật chưa từng thấy qua!
"Ngươi..."
Trên gương mặt Võ Lăng thánh chủ tuy rằng tràn đầy tức giận, nhưng nắm tay nhỏ chứng minh nội tâm không bình tĩnh.
Nếu như nàng muốn dùng mưu kế xua lang trục hổ, lợi dụng Lâm Uyên để chống lại Tần Phong, cũng có nghĩa là muốn quỳ xuống nhận sai với Lâm Uyên, tổn hại rất lớn đến danh vọng của Võ Lăng thánh địa của các nàng.
Nhưng nếu không đáp ứng Lâm Uyên, cũng chỉ có thể chờ bị Tần Hoàng thu thập.
Một bên là đáp ứng Tần Hoàng thu nạp, từ nay về sau không còn Võ Lăng Thánh Địa nữa!
Một bên là đáp ứng xin lỗi của Lâm Uyên, từ nay về sau không có tôn nghiêm mà sống!
Lúc này——
Trong rừng rậm cách đó không xa, bóng dáng Thanh Thiên xuất hiện.
Từ lần trước xác nhận Lâm Uyên có một không gian thần bí, hắn liền tự mình đi tới Võ Lăng Thánh Địa ngồi xổm canh giữ Lâm Uyên, kết quả không nghĩ tới hắn ta lại xuất hiện nhanh như vậy.
Quả nhiên giống như bệ hạ nói, Lâm Uyên đặc biệt thích trang bức!
Thân hình Thanh Thiên lần thứ hai biến mất không thấy, đem tin tức này truyền cho Tần Phong.
“Uyên tổng đến Võ Lăng Thánh Địa!”
Tần Phong nhận được tin tức, cảm giác bên trong có mùi.
Căn cứ vào kinh nghiệm mười năm của lão mọt sách, thiên tuyển chi tử thích nhất là đem nữ cường nhân cao cao tại thượng, hung hăng giẫm dưới chân mình, hơn nữa xé rách bề ngoài kiên cường của nàng, nhìn nàng đáng thương quỳ gối trước mặt mình.
“Tuy nhiên Uyên tổng quả thật lợi hại!”
Sắc mặt Tần Phong dần dần ngưng trọng lại.
Vốn hắn muốn thu thập thêm chút tin tức hữu dụng rồi mới xuống tay, nhưng ai biết tốc độ trưởng thành của Uyên tổng quá TM không nói đạo lý, từ chuẩn đế sơ giai đột phá đến đỉnh phong, so với hắn còn trơn trượt hơn.
Điều này cũng gián tiếp chứng minh, ngón tay vàng của hắn ta mạnh như thế nào!
“Hoang Cổ không cho phép có nhân vật trâu bò như vậy tồn tại!”
Trong ánh mắt Tần Phong nổi lên một tia hàn quang, biết không thể để mặc Uyên tổng trưởng thành nữa.
Với thực lực hiện tại là đại đế trung giai, cộng với hai ba mươi buff gia trì, mặc kệ Uyên tổng có lai lịch gì, hắn đều có lòng tin tuyệt đối đánh bại đối phương.
“Ba, ba ba lợi hại nhất!”
Cánh tay ngọc trắng nõn của Điềm Điềm nâng lên, đem Tần Phong lần thứ hai nhào xuống long sàn.
“Nhớ kỹ, trẫm làm hôn quân ngươi phải chịu trách nhiệm chủ yếu!”
Tần Phong phát ra tiếng kháng nghị mãnh liệt, chỉ có thể để cho thân ngoài hóa thân đi đánh Uyên tổng.
Hình ảnh vừa chuyển, thánh địa Võ Lăng.
Chỉ thấy trong cơ thể Lâm Uyên bộc phát ra một đạo kiếm khí ngút trời, dẫn đến kiếm khí trong thiên địa không ngừng rung động.
"Cái gì!!"
Trong lòng mọi người lại cả kinh, không hiểu sao lại có loại cảm giác hít thở không thông.
Chỉ thấy Lâm Uyên nhẹ nhẹ bước về phía trước một bước, sát khí lạnh lùng trong nháy mắt bao phủ Võ Lăng Thánh Địa, giống như một giây sau mọi người sẽ đầu một nơi thân một nẻo.
"Lâm Uyên, mau dừng tay!
Các vị trưởng lão không khỏi cả kinh, cảm nhận được sát khí mãnh liệt của Lâm Uyên.
"Các ngươi đang dạy bổn vương làm việc!?"
Trong mắt Lâm Uyên lạnh lão đến sợ hãi, thân ảnh giống như quỷ mị mà biến mất.
"Không tốt!!"
Các vị trưởng lão đột nhiên biến đổi sắc mặt, vội vàng bày ra tư thế nghênh chiến.
Chỉ là tốc độ của Lâm Uyên nhanh hơn nhiều so với trong tưởng tượng của bọn họ, còn không đợi bọn họ bày ra tư thế, lợi kiếm trong tay giống như dải lụa ngân lao xuống.
Các vị trưởng lão ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, đã bị một kiếm của Lâm Uyên đánh bay ra ngoài.
“Không cần đánh, ta đáp ứng ngươi!”
Võ Lăng thánh chủ vội vàng lên tiếng, trong lòng cảm thấy vô cùng khuất nhục.
Hiện tại đừng nhìn Lâm Uyên chỉ có Chuẩn Đế đỉnh phong, nhưng có thể làm cho nàng có loại cảm giác vô lực thật sâu.
Cũng vì tránh cho đệ tử Võ Lăng Thánh Địa bị Lâm Uyên giết chết, nàng chỉ có thể đáp ứng mang theo trưởng lão cùng đệ tử quỳ xuống xin lỗi.
"Thánh chủ!!"
Đệ tử bốn phía vẻ mặt quật cường kêu to, muốn cho Võ Lăng Thánh Chủ thu hồi mệnh lệnh.
Là đệ tử của một trong tam đại thánh địa, bọn họ có kiêu ngạo thuộc về mình, làm sao có thể bị người ta ép quỳ xuống xin lỗi đây!
"Ngươi có thấy không!?"
Lâm Uyên dừng tay không để ý tới mọi người, chỉ lẩm bẩm nói: "Bổn vương đã giúp ngươi đòi lại công đạo, kế tiếp bổn vương sẽ báo thù cho ngươi, lúc trước người sát hại ngươi, một người cũng đừng hòng chạy thoát..."




Bạn cần đăng nhập để bình luận