Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1264 - Bệ hạ thật lãng mạn



Chương 1264 - Bệ hạ thật lãng mạn




"Leng keng, chúc mừng túc chủ múa cuốc lợi hại, thành công đào được người yêu của thiên tuyển chi tử, khiến nàng bắt đầu thay lòng đổi dạ, thu được 50 vạn điểm nhân vật phản diện!"
"Lại có thêm 50 vạn!"
Khóe miệng Tần Phong không nhịn được giương lên, thể nghiệm được niềm vui của Thừa tướng.
Mà ngay khi Tần Phong cùng Tử Diên một người che dù hai người đi, thì rất nhiều người cũng nhận được tin tức Tần Hoàng tới Giang Nam, sóng ngầm vào giờ phút này bắt đầu khởi động.
“Đám rệp trốn trong cống ngầm này, rốt cục cũng lộ diện!”
Thanh Thiên nhìn tình báo trong tay, không thể che giấu nụ cười trên khóe miệng.
Hiện tại Diệp Thần đã tiếp thu đề nghị của Diệp Long, bắt đầu tích cực liên hệ các lộ nghĩa sĩ phản Tần.
Tuy rằng những cái gọi là nghĩa sĩ phản Tần này đều là một đám ô hợp, không tạo thành uy hiếp gì đối với Đại Tần bọn họ, nhưng sự tồn tại của bọn họ thật giống như cứt chuột trà trộn vào trong thùng gạo.
Chọn từng hạt từng hạt rất khó khăn, nhưng trực tiếp ăn lại cảm thấy rất ghê tởm.
Hiện tại Diệp Long tụ tập bọn họ lại, vừa vặn có thể một lưới bắt hết.
………
Thời tiết Giang Nam giống như trẻ con.
Một giây trước vẫn còn mưa nhỏ tí tách, một giây sau ánh mặt trời liền rực rỡ.
Bất quá Tần Phong cùng Tử Diên cũng không có ý muốn trở về, giống như tiểu tình lữ trong tình yêu cuồng nhiệt tiếp tục đi dạo Giang Nam, đi dạo đến khi trăng lên.
“Đến lúc rồi!?”
Tần Phong ngẩng đầu nhìn sắc trời, kéo Tử Diên đi tới cầu nhỏ.
“Đến lúc gì?”
Trong đôi mắt đẹp của Tử Diên tràn đầy nghi hoặc, không rõ Tần Phong đang nói cái gì.
Nhưng một giây sau trước mắt nàng liền sáng lên, chỉ thấy trong đêm tối thắp lên vô số đèn Khổng Minh, cũng thắp sáng trấn nhỏ Giang Nam trong đêm tối, khắp nơi đều bày đầy hoa hồng màu đỏ.
“Đây là......”
Tử Diên che môi kinh hô lên, cả người cũng mất bình tĩnh.
Nàng tin tưởng không có bất kỳ một nữ nhân nào, có thể bình tĩnh khi đối mặt với cảnh tượng này, nhất là khi nàng còn là nữ chính.
“Tử Diên Bảo Bảo!”
Tần Phong giây biến thành người thâm tình đứng đầu Hoang Cổ: "Trẫm hy vọng về già, hai chúng ta sẽ nhàn nhã ngồi đình viện, nhìn mây bay, nghe mưa rơi, ngắm sao thưởng nguyệt, hoa nở hoa tàn ở Giang Nam, ngươi nói chuyện cũ, ta vẽ chuyện cũ, nguyện năm tháng có thể quay đầu, đổi lấy thâm tình bạc đầu bên nhau.”
“Bệ hạ!!”
Tử Diên mắt thấy bầu không khí đã kéo đầy, trực tiếp dâng lên một nụ hôn.
Lúc này......
Thần Phong Chu cũng vừa vặn chạy đến.
Sau khi Lâm Tam nhìn thấy hình ảnh này, cả người trong nháy mắt liền không tốt.
Chẳng lẽ Tần huynhkhông biết loại cảnh tượng này, sẽ tạo ra bao nhiêu thưởng tổn đối với cẩu độc thân như y sao?”
“Không nên khi dễ người như vậy!”
Hữu Dung nhìn hai người trên cầu, giống như ăn cả một quả chanh.
“Bổn phi cũng muốn!”
Trong đôi mắt Điềm Điềm tràn đầy hâm mộ, chuẩn bị đêm nay trở về tăng ca.
Nàng cũng không tin trong từng tiếng phụ thân, Tần Hoàng còn có thể tỉnh táo.
"Bệ hạ thật lãng mạn!"
Trong lòng Tiểu Hương Phi tuy rằng cũng hâm mộ, nhưng cực lực khắc chế chính mình.
Bởi vì nàng không có bối cảnh như Tử Diên và Điềm Điềm, lại còn là một bình hoa không có thiên phú gì, chỉ có không tranh không đoạt mới có thể làm tốt tiểu Hương phi của nàng.
“Vì ngươi mà sáng đèn, vì ngươi mà hoa nở khắp thành!”
Tâm Nhan tiểu thư ở cách đó không xa đứng nhìn, trong lòng càng cảm thấy không thoải mái.
“Tiếu Bách Hợp đã mắc câu như vậy sao?”
Tửu Tiên nhìn đèn Khổng Minh đầy trời, đột nhiên có chút hiểu được Tiếu Bách Hợp.
Đối mặt với một nam nhân thiên phú vô song, tài văn phi phàm, còn biết lãng mạn, càng có quyền lực vô thượng, tin tưởng thiên hạ không có nữ tử nào có thể cự tuyệt.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ khiến mệnh trung chú định của thiên tuyển chi tử cấp thần thoại ăn dấm, đạt được 20 vạn điểm nhân vật phản diện!"
"Leng keng, chúc mừng túc chủ làm người yêu của thiên tuyển chi tử đau lòng, thu được 50 vạn điểm nhân vật phản diện!"
"Leng keng, chúc mừng túc chủ ép buộc thiên tuyển chi tử cấp thần thoại ăn cơm chó, đạt được 20 vạn điểm nhân vật phản diện!"
“Một pháo ba tiếng vang!”
Trong lòng Tần Phong vui sướng, nghĩ xem có nên truyền tin cho Lan Bảo Bảo hay không.
Lúc này......
Nam nữ trẻ tuổi trong trấn nhỏ Giang Nam, nghe được động tĩnh mà chạy ra xem.
Bọn họ không nghĩ tới lại có người hào phóng khoe ân ái như vậy, quả nhiên là người có tiền biết chơi đùa, người không có tiền tận mắt nhìn thấy......
Hình ảnh vừa chuyển - -
Đám người Diệp Thần đi tới thành Đông Kinh.
Không giống như lúc Đại Hạ mất nước rách nát không chịu nổi, lúc này thành Đông Kinh lại phồn hoa lên.
Mặc dù bây giờ là ban đêm, nhưng trên đường phố vẫn người đến người đi như cũ, đèn đuốc sáng trưng, các tài tử không phải đang uống rượu làm thơ, thì chính là cùng giai nhân cầm tiêu hợp tấu.
"Đây là thành Đông Kinh?"
Diệp Long vẻ mặt tò mò hỏi: "Không phải nói năm đó Thái Thượng Hoàng của hoàng triều Đại Hạ mang binh huyết tẩy toàn bộ Giang Nam, thành Đông Kinh đứng mũi chịu sào, lại vì bố trí Long Khiếu Cửu Thiên Hoàng Hà đại trận, huyết tế vô số sinh linh Giang Nam, khiến cho Giang Nam đều là xương cốt!?”
“Cái này còn phải cảm tạ Tần Hoàng!”
Diệp Thần âm dương quái khí nói: "Phách lối đào kênh xuống Giang Nam, quan viên địa phương vì muốn kiếm thành tích cho nên nghĩ hết biện pháp để tạo công trình xứng tầm.”
“Thật sự là hôn quân!”
Trong mắt Phương Trường tràn đầy khinh bỉ.
Từ khi bọn họ tiến vào Giang Nam, dọc theo đường đi liền không nhìn thấy một bóng người, chỉ còn lại từng cái thôn trang rách nát.
Nghĩ đến đều là bị quan viên địa phương dời đến hai bên bờ kênh đào Đại Vận Hà, tạo ra một bức cảnh quốc thái dân an thịnh thế cho Tần Phong đi qua ngắm nhìn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận