Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1286 - Trẫm bức ngươi thì làm sao!?



Chương 1286 - Trẫm bức ngươi thì làm sao!?




Ong! Ong!
Tiếng đao rít bén nhọn lại vang lên, dẫn tới hư không xung quanh chấn động.
Chỉ thấy Tề Tu Viễn cầm tuế nguyệt đao trong tay, chém về phía Bất Xuyên tiên cô vừa mới ra tay cứu người, đao khí vô tận lập tức từ trên thân đao phát tiết ra, hình thành một khu vực chân không, nước mưa không thể tiến vào.
"Không tốt!"
Bất Xuyên tiên cô không khỏi biến sắc, vội vàng phi thân né tránh một đao khủng bố.
Ầm ầm!!
Đao khí dài mấy chục mét nặng nề chém xuống, một lần nữa chẻ đôi thành Đông Kinh.
Tuy rằng Bất Xuyên tiên cô phản ứng đủ nhanh, nhưng vẫn bị đao khí của Tề Tu Viễn làm bị thương, lăn trên mặt đất hơn mười vòng mới dừng lại.
“Phốc!!”
Bất Xuyên tiên cô phun ra một ngụm máu tươi, chỉ cảm thấy ngực bốc lên lợi hại.
Tuy nhiên Tề Tu Viễn cũng không có ý định dừng tay, tiếp tục cầm tuế nguyệt đao trong tay giết về phía Bất Xuyên tiên cô.
“Lão Tề chịu mệt nhọc đã trở lại rồi!”
Tam Lộng đại sư vô cùng vui vẻ, biết sau này đi làm lại có thể bắt cá.
“Bây giờ phải làm sao đây?”
Bất Xuyên tiên cô cảm thấy vô cùng sốt ruột.
Một bên liều mạng né tránh công kích của Tề Tu Viễn, một bên tự hỏi kế tiếp nên làm cái gì bây giờ.
Hiện trường không chỉ có Tần Hoàng tạo cảm giác áp bách, mà còn có Võ Lâm Vệ, Đại Tuyết Long Kỵ, cùng với 5,1 Đại Đế là Mộc Tú, Nhâm Hoàn, Bạch Nhật, Tề Tu Viễn, Đông Phương tiểu thư, Tam Lộng đại sư…
Tuy rằng hiện tại nàng có năng lực rời đi, nhưng đám người Diệp Thần thì phải làm sao đây!?
Dù sao là mình triệu tập bọn họ lại, cũng là nghe theo đề nghị của nàng đến tru sát Mộc Tú, mình rời đi như thế thì sẽ bị tâm ma cắn trả.
Ong! Ong!
Một tiếng kiếm minh đột nhiên vang lên, dẫn tới trong thiên địa chấn động.
Chỉ thấy một đạo kiếm quang cấp tốc lao đến trong mưa, người này chính là Lâm Tam vì muốn truy tung Diệp Thần mà mới rời đi không lâu, ngay khi cảm ứng được khí tức của Diệp Thần, y liền ngựa không dừng vó nhanh chóng chạy về.
“Cái này gọi là duyên phận!”
Tần Phong lập tức lộ ra vẻ mặt vui sướng, lại có thể chơi đùa với Tiểu Tam Tam.
“Đây quả thực là nghiệt duyên!”
Lâm Tam cũng nhịn không được thở dài một tiếng, không nghĩ tới quanh đi quẩn lại lại trở về.
“Là Lâm Tam!”
Diệp Thần lập tức lộ ra biểu tình tuyệt vọng, biết mình hôm nay lành ít dữ nhiều.
Tuy rằng hắn đến nay cũng nghĩ không ra mình cùng Lâm Tam có thù oán gì, nhưng trước đó mấy lần Lâm Tam hạ sát thủ thì liền biết, đối phương tuyệt đối không có khả năng buông tha cơ hội giết hắn.
“A di đà phật!”
Tam Lộng đại sư chắp tay nói: "Người xuất gia không nói dối, các vị thí chủ đừng chống cự vô ích, Tần Hoàng chúng ta ưu đãi tù binh.”
“Phi!”
Diệp Thần tràn đầy phẫn nộ, nói: "Chúng ta hôm nay coi như chết, cũng quyết không quỳ dưới trướng bạo quân, mặc dù chúng ta hôm nay chết, nhưng ta tin tưởng còn có ngàn ngàn vạn vạn chúng ta khác, các ngươi giết không hết."
“Đúng!”
Đám phản tặc giống như bị tẩy não, ánh mắt kiên định nói: "Giết một ta, còn có ngàn ngàn vạn vạn ta, ngươi giết không hết.”
“Trẫm biết rồi!”
Tần Phong bình thản nói: "Vậy giết hết đi!”
“Giết hết sao?”
Đường Xuyên sốt ruột, tỏ vẻ mình nguyện ý quỳ xuống.
“Tần Hoàng, ngươi đừng cao hứng quá sớm!”
Bất Xuyên tiên cô lần nữa miễn cưỡng tránh thoát công kích của Tề Tu Viễn, trong mắt tràn đầy lệ khí lấy ra một cây đầu gỗ hình rồng.
“Là Lục Đạo Hàng Long Mộc!”
Mộc Tú liếc mắt một cái liền nhận ra mộc này, sắc mặt biến đổi, nói: "Nghe nói mộc này là linh mộc nương theo long mạch, cũng là khắc tinh của đế vương, nếu có người lấy sinh mệnh tế hiến, có thể phát động một lần công kích thiên đạo đối với đế vương.”
“Lục Đạo Hàng Long Mộc!”
Tề Tu Viễn biến sắc, lập tức không dám ra tay nữa.
“Thiên tuyển chi tử quả nhiên không nói đạo lý!”
Tần Phong hoàn toàn hết chỗ nói.
Không nghĩ tới chính mình cũng đã cẩn thận như thế, mắt thấy sắp tiễn bọn họ đi hết, thì cuối cùng lại lôi ra thứ gọi là Lục Đạo Hàng Long Mộc.
“Lại là Lục Đạo Hàng Long Mộc!”
Đám người Diệp Thần lập tức kinh hỉ, giống như thấy được hy vọng sống sót.
“Chúng ta đi!”
Bất Xuyên tiên cô cầm Lục Đạo Hàng Long Mộc trong tay, ý bảo đám người Diệp Thần nhanh chóng rời đi.
“Đa tạ tiên cô!”
Đám người Diệp Thần mạnh mẽ chống đỡ đứng dậy, đỡ nhau đi ra ngoài.
“Trẫm cho phép các ngươi đi rồi sao?”
Thanh âm uy nghiêm của Tần Phong đột nhiên vang lên, làm cho đám người Diệp Thần lập tức tim đập gia tốc.
“Tần Hoàng!”
Bất Xuyên tiên cô lập tức lớn tiếng quát: "Từ xưa đến nay còn chưa có đế vương có thể thừa nhận một kích của thiên đạo, ngươi nếu không muốn ngã xuống dưới thiên đạo, liền nhanh chóng tránh ra một con đường, thả chúng ta rời đi.”
“Trẫm không phải thiên tử, mà là Cửu Cửu Nhân Hoàng!”
Tần Phong uy nghiêm nói: "Thiên đạo còn quản không được việc nhân gian của ta, Lục Đạo Hàng Long Mộc cũng quản được Cửu Cửu Nhân Hoàng trẫm đây!”
“Ngươi đừng ép ta!”
Bất Xuyên tiên cô vì che giấu sợ hãi trong lòng, nắm chặt Lục Đạo Hàng Long Mộc lớn tiếng rống to.
“Trẫm bức ngươi thì như thế nào!”
Tần Phong hùng hổ dọa người, bước về phía trước một bước.
Hắn tốn nhiều tinh thần như vậy, thức đêm viết kịch bản, thật vất vả mới bức đám người Diệp Thần đến tuyệt cảnh, cho nên làm sao có thể chưa rút được cơ hội bốc thăm trúng thưởng mà đã để cho bọn họ an toàn rời đi.
Huống chi hiện tại Tiểu Tam Tam cũng tới, hoàn toàn có thể thay hắn đỡ một kích của thiên đạo.
Hả!?
Lâm Tam không hiểu sao lại run rẩy, cảm giác bị thứ bẩn thỉu nhằm tới......



Bạn cần đăng nhập để bình luận