Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 220. Chết Trong Tay Tần Lão Lục

Chương 220. Chết Trong Tay Tần Lão Lục
Đúng lúc này ——
Tần Phong đột nhiên lại kêu lên: "Nguyệt Thần tỷ tỷ, cứu ta!!"
"Nguyệt Thần!!"
Lão giả áo bào tím cũng giật mình, theo bản năng quay đầu nhìn về phía sau lưng.
"Chém!!"
Làm một tên lão lục chuyên nghiệp, Tần Phong sẽ không buông tha loại cơ hội này.
Trường không kiếm thần trong tay lập tực chém xuống, kiếm khí màu xanh cấp tốc chém về phía đối phương, kiếm quang phát ra năng lượng kinh khủng khiến cho mặt đất run rẩy, từng vết rách dữ tợn không ngừng lan tràn trên mặt đất.
"Mẹ nó!!”
Lão giả áo bào tím tức đến phát nổ, không ngờ đệ nhất thiên kiêu Hoang Cổ lại là tên lão lục vô sỉ.
"Tần huynh, không hổ là ngươi!"
Lâm Tam nhịn không được giơ ngón tay cái lên, biểu thị bản thân hôm nay đã học thêm kiến thức.
Dùng kiếm đánh không lại thì làm sao bây giờ!?
Vậy chỉ có thể dùng cách tiện thôi!!
Ầm ầm! !
Gợn sóng kinh khủng dập dờn giữa thiên địa, tiếng kiếm reo đinh tai nhức óc không ngừng vang vọng.
Thời gian không dài ——
Năng lượng phong bạo dần tiêu tán, trời đất cũng khôi phục lại bình tĩnh.
"Hô hô. . ."
Tần Phong thở hồng hộc, cảm giác cả người đều sắp sụp đổ, miễn cưỡng dùng trường không kiếm thần chống đỡ mới có thể đứng vững.
"Tần huynh!"
Lâm Tam đứng ở phía sau, ngơ ngác nhìn bóng lưng của Tần Phong, y cảm thấy bóng lưng kia không hề chật vật chút nào, ngược lại đó là một đỉnh núi khó thể vượt qua, người ở thời đại này cho dù có cố gắng như thế nào cũng chỉ có thể nhìn theo bóng lưng.
“Đinh, chúc mừng túc chủ đả kích lòng tự tin của thiên tuyển chi tử, thu hoạch được 10 vạn điểm phản diện!”
"Ừm!?"
Tần Phong lập tức khôi phục bản tính của mình, lấy số tay ra rồi đi tới trước mặt Lâm Tam.
Tần Phong lập tức khôi phục đậu bỉ thuộc tính, xuất ra tiểu bản bản đi vào Lâm Tam trước mặt.
Năm nào tháng nào: vì cứu Lâm huynh, ta lại một lần nữa sử dụng chiêu kiếm, một kiếm khai môn, Lâm huynh nhất định phải đền bù phí tổn thất, phí tổn thương tinh thần, phí trường không kiếm thần bị hao mòn, phí….
"Mệt mỏi, hủy diệt đi!"
Lâm Tam vô lực nằm trên mặt đất, mặc cho Tần Phong thích muốn làm gì thì làm...
Đại chiến kết thúc, tất cả chỉ còn lại một mớ hỗn độn.
Lão giả áo bào tím toàn thân rách rưới nằm trên mặt đất, nhưng vẫn ngoan cường sống tiếp, chỉ là ông ta thở rất nặng nhọc, thở ra thì nhiều, hít vào thì ít, khí tức cũng dần dần giảm xuống với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Chưa nói đến việc ông ta có bao nhiêu uy khuất ở trong lòng, thế nhưng một cường giả sinh tử cảnh lại cam chịu chết trong tay của hai tiểu quỷ Nhập Đạo cảnh.
Điều khiến ông ta ủy khuất nhất chính là, toàn bộ hành trình ông ta chỉ có một lòng duy nhất khóa cổ Lâm Tam, thời gian còn lại thì đều bị lão lục vô sỉ đánh lén.
Đầu tiên là Tần lão lục dùng trọng đồng đánh lén ông tam đem lực lượng hủy diệt bắn trúng nửa mặt, ngay sau đó Thiên Quân dùng thương đâm cúc hoa, khiến hắn không có thời gian ngăn cản một chiêu song kiếm hợp bích của Tần Phong cùng Lâm Tam.
Nhất là Tần lão lục, thật sự khó lòng phòng bị.
Một giây trước có thể hô to khẩu hiệu động trời, khiến người ta nghĩ hắn sắp tung ra đại chiêu, nhưng ngay một giây sau, hắn lại vô liêm sỉ hô Nguyệt Thần cứu mạng, lừa gạt ông ta.
"Lão phu hận lão lục!"
Khóe mắt của lão giả chảy xuống một giọt nước mắt, nguyện kiếp sau không còn gặp được Tần lão lục.
"Tần huynh quả nhiên là. . ."
Lâm Tam nhìn lão giả nuốt xuống một hơi cuối cùng, trong lòng nhịn không được mà mặc niệm ba phút cho ông ta.
Lúc đầu gặp phải cường giả sinh tử cảnh, y đã làm tốt công tác chuẩn bị bỏ chạy, nhưng ai biết, đường đường là cường giả sinh tử cảnh, còn chưa kịp lộ ra toàn bộ thực lực, thậm chí trước khi tung ra đại chiêu thì đã bị Tần Phong giết chết.
Tuy nói trận thắng lợi của Tần Phong rất ám muội, nhưng giang hồ nào có nhiều quy củ như vậy.
Huống chi đối phương lấy lớn hiếp nhỏ trước, Tần Phong chẳng qua là ăn miếng trả miếng thôi.
Điều khó tin nhất là Tần Phong lấy tu vi Nhập Đạo lục trọng, vượt qua hai đại cảnh giới là Thiên Tông, Nguyên Đan để giết chết một cường giả sinh tử cảnh.
Dù cho cường giả đã bị trọng thương, thì tin tức này cũng đủ làm cho toàn bộ Hoang Cổ sôi trào.
“Sinh tử cảnh mà nghèo như vậy!?”
Tần Phong tiến lên một bước, lấy nhẫn trữ vật của đối phương xuống, nhưng phát hiện bên trong chỉ có mấy trăm vạn linh thạch cực phẩm, còn có một số đồ vật hỗn tạp, cái gì đan dược, công pháp, bách khoa toàn thư luyện khí, bách khoa toàn thư luyện đan.
"Khụ khụ!!"
Lâm Tam nhịn không được tằng hắng một cái, hâm mộ mạng của Tần Phong quá tốt.
Sinh ra tại Tần gia, đệ nhất thế gia Hoang Cổ, coi như phản bội chạy trốn cũng được Nguyệt Thần cung thu lưu, từ nhỏ đến lớn liền không biết tiền là vật gì, mấy trăm vạn linh thạch cực phẩm cũng không để vào trong mắt.
Tuy nhiên nghĩ lại, Tần huynh không muốn thì nhất định sẽ cho y.
“Phi, đúng là một tên nghèo kiệt xác!”
Tần Phong mặt mũi tràn đầy ghét bỏ xì một tiếng khinh miệt, đem đồ vật nhét vào trong ngực của mình, không có chút ý tứ nào là muốn chia sẻ với Lâm Tam.
“Rốt cuộc ta đang hy vọng gì vào tên tiện nhân này!?”
Lâm Tam quay người rời đi, tỏ vẻ mình cần được yên tĩnh.
Lúc này ——
Trong một tiểu viện.
Đông Phương tiểu thư đang họa chân mày trước gương đồng, đột nhiên ngạc nhiên đứng dậy, cảm ứng được vị trí của Tần Phong.
“Chủ nhân đã mạnh lên rất nhiều!”
Bên trong ánh mắt của Đông Phương tiểu thư nổi lên một tia kinh ngạc.
Thông qua Tiên Nô Pháp Ấn, gã có thể cảm ứng được, Tần Phong đã phát sinh thay đổi nghiêng trời lệch đất so với trước khi đi vào bí cảnh Côn Luân.
“Khí tức của chủ nhân lúc mạnh lúc yếu, là đang gặp nguy hiểm sao!?”
Đông Phương tiểu thư không dám trì hoãn thời gian, hóa thành một đạo hồng quang xông lên trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận