Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1417 - Hắn chính là Tần Phong



Chương 1417 - Hắn chính là Tần Phong




“Bái kiến Nhị trưởng lão!”
Mộc Hàn rốt cuộc cũng kịp phản ứng, vội vàng phi thân tiến lên hành lễ.
Tuy rằng hắn biết tầm quan trọng của Tần Phong đối với Tiên Minh, cũng biết sẽ có Thiên Huyền Vệ tới tiếp ứng mình, nhưng hắn thật không nghĩ tới người dẫn đội Thiên Huyền Vệ lại là trưởng lão Tiên Minh.
Phải biết rằng, Tiên Minh ngoại trừ minh chủ, còn có bảy vị trưởng lão đức cao vọng trọng.
Mỗi một người bọn họ đều có được tu vi chuẩn Tiên Đế, khoảng cách đến Tiên Đế trong truyền thuyết chỉ kém nửa bước, tùy tiện dậm chân đều có thể làm cho tiên giới run rẩy.
“Bái kiến nhị trưởng lão!”
Đệ tử Tiên Minh cũng kịp phản ứng, nhao nhao tiến lên hành đại lễ với trưởng lão.
“Đứng lên đi!”
Trưởng lão nghe tiếng thu lại tầm mắt, quay đầu nhìn Hồng Tụ ngay bên cạnh.
“Tiền bối có ý gì?”
Hồng Tụ biết lúc này không giả bộ được, vội vàng giành trước giảng đạo lý nói: "Tiên Minh các ngươi vô cớ xâm nhập vào phạm vi thế lực của Chiến Thần Điện ta, hiện tại chẳng lẽ còn muốn lấy lớn hiếp nhỏ?"
“Thật là một tiểu nha đầu miệng lưỡi sắc bén!”
Nhị trưởng lão nhàn nhạt liếc mắt một cái, sắc mặt không chút gợn sóng, nói: "Ngươi yên tâm, bản đế sẽ không lấy lớn lấn nhỏ..."
"Hô hô!"
Hồng Tụ không hiểu thở phào nhẹ nhõm, biết mình hiện tại đã an toàn.
“Không thể!”
Tần Phong lập tức nhảy ra, bắt đầu châm ngòi thổi gió nói: "Hôm nay nàng dám ăn miếng trả miếng, ngày mai nàng dám ăn thịt người không nhả xương, cho dù trưởng lão không lấy lớn hiếp nhỏ, cũng nên thay Long Ngạo Thiên quản giáo nàng một chút, cho nàng biết Tiên Minh chúng ta không phải dễ khi dễ như vậy.”
“Ngươi......”
Hồng Tụ tức giận đến mức ngực phập phồng, hận không thể cắn chết tiện nam này.
“Tiên Minh chúng ta!?”
Khóe miệng Nhị trưởng lão Tiên Minh hơi nhếch lên, trong nháy mắt đã bị Tần Phong cào tới điểm G.
Vốn là lão còn tự hỏi làm sao đem tiểu tử này lừa gạt về nhà, ai biết người ta chính mình chủ động tắm rửa sạch sẽ tự đưa tới cửa, để cho lão thực sự tìm không thấy lý do cự tuyệt thỉnh cầu của Tần Phong.
Bùm!
Chỉ thấy nhị trưởng lão nhìn về phía Hồng Tụ, ngay sau đó liền như bị một ánh nhìn đánh bay ngược ra ngoài.
“Ực!”
Tô gia tiên quân nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng cảm thấy vô cùng hối hận.
Nếu ông trời nguyện ý cho hắn một cơ hội nữa, hắn nhất định sẽ không chút do dự quay về Tô gia tìm cứu binh, mà không phải ôm tâm lý may mắn trở về kiên trì một chút.
“Phốc!!”
Hồng Tụ phun ra một ngụm máu tươi, vô lực quỳ trên mặt đất.
Nếu không trên người nàng mặc tiên giáp thượng phẩm, thì lúc này chỉ sợ bị đánh thành một cỗ thi thể.
“Thần sứ đại nhân!”
Các tiểu đội trưởng Kim Tiên kinh hãi, nhao nhao hướng về phía Hồng Tụ.
“Bài học này, ta ghi nhớ!”
Hồng Tụ nhìn về phía Tần Phong, đôi mắt đẹp hung ác nói: "Có bản lĩnh ngươi liền lưu để tên, ngày sau Hồng Tụ ta nhất định đến nhà lãnh giáo!"
“Lão tử đi không đổi tên, ngồi không đổi họ!”
Tần Phong nhìn thấy có người chống lưng, tiếp tục giả bộ nói: "Ngươi nghe cho rõ, lão tử chính là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, đệ nhất khí tu, hạng 38 võ tu của Thiên Tư bảng, Tần Phong, từ hôm nay trở đi, ta chính là đệ tử Tiên Minh, sống là người Tiên Minh, chết là ma Tiên Minh!"
“Không sai!!”
Tiểu Bạch cũng nghiêm túc nói: "Thỏ ta sống là thỏ tiên thủ hộ của Tiên Minh, chết là thỏ lẩu cay của Tiên Minh, phải vì Tiên Minh đốt hết một giọt giá trị cuối cùng.”
“Lão phu......”
Thủy Tổ Tần gia thấy không khí đã đến, cũng muốn mở miệng chỉnh hai câu.
Bất quá vừa nghĩ tới Tần Phong hiện tại thanh xuất vu lam mà thắng vu lam, so với lão tổ mình chỉ hơn chứ không kém, còn có rất nhiều thủ đoạn không dính nhân quả, sợ về sau chỉ có một mình ông gặp báo ứng, cho nên quyết đoán đem lời nói đến bên miệng, lại nuốt xuống.
“Hắn chính là Tần Phong!”
Đám người Hồng Tụ lập tức trừng mắt kinh hô, ngay sau đó trong lòng liền bừng tỉnh đại ngộ.
Khó trách Mộc Hàn tiên quân này sẽ không để ý nguy hiểm dẫn đội vượt biên, Tiên Minh lại phái ra Thiên Huyền Vệ cùng nhị trưởng lão đến tiếp ứng, tất cả đều bì đệ nhất khí tu Thiên Tư bảng oanh động năm đó.
Nếu như là đệ nhất Thiên Tư Bảng, như vậy mọi thứ liền hợp tình hợp lý!
“Không phải chứ!?”
Tô gia tiên quân mắt trừng chó ngốc, trong lòng lại là một trận hối hận.
Nhớ rõ hắn vừa đề bạt lão Tần làm người phụ trách, liền thường xuyên nhìn thấy ông ta cùng thợ mỏ ngồi cùng một chỗ không ngừng khoác lác, nói cái gì bản thân hậu bối có tiền đồ, tương lai nhất định có thể uy chấn Tiên giới.
Bất quá hắn lúc ấy căn bản không có coi ra gì, chỉ cảm thấy đây là do lão Tần thích khoác lác.
Nhưng để cho hắn trăm triệu cũng không nghĩ tới chính là, hậu bối của lão Tần lại là Tần Phong, Tần Phong có bài danh là đệ nhất Thiên Tư bảng, điều này khiến cho hắn cảm thấy bước đi của mình đã sai trăm triệu lần.
“Chúng ta đi!”
Hồng Tụ biết có Tiên Minh có nhị trưởng lão làm chỗ dựa, mình một chút biện pháp cũng không có, chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn Tần Phong, sau đó mang theo mọi người, nhanh chóng rời đi.
“Nhị trưởng lão......”
Mộc Hàn quay đầu hỏi, có muốn giữ người lại hay không.
“Không cần!”
Trưởng lão khoát tay áo, không có ý định giữ người lại.
Lần này vượt biên đúng là Tiên Minh bọn họ không đúng, nếu lại lấy lớn hiếp nhỏ, ngược lại có vẻ lòng dạ lão hẹp hòi, cũng sẽ cho Long Ngạo Thiên tìm được cớ xuất binh.
“Đi rồi sao?”
Tần Phong nhìn đám người Hồng Tụ rời đi.
Nghĩ mình lải nhải lâu như vậy, trước khi đi thế nào cũng phải đưa phần đại lễ mới được......



Bạn cần đăng nhập để bình luận