Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 422. Ra điều kiện

Chương 422. Ra điều kiện
"Để ta!!”
Sinh tử nhị trọng xuất hiện, mở ra Phật chi ấn, phốc một tiếng, lại thêm một người gia nhập hội đoạn căn.
“Tới ta!!”
Sinh tử tam trọng xuất hiện, mở ra đạo pháp tự nhiên, phốc một tiếng, tiểu đội đoạn căn lại thêm một người gia nhập.
"Tiểu tử, ngươi nếu có gan thì đừng sợ!"
Sinh tử tứ trọng xuất hiện, mở ra Tam Hoa Tụ Đỉnh, phốc một tiếng, tiểu đội đoạn căn lại thêm một người gia nhập.
"Tiểu tử, ngươi thành công khiến cho ta chú ý!”
Sinh tử ngũ trọng xuất hiện, mở ra Ngũ Khí Triều Nguyên, phốc một tiếng, tiểu đội đoạn căn lại thêm một người hát chính.
“Tiểu tử, nếu ngươi còn có thể thắng, ta liền gọi ngươi là cha!”
Sinh tử lục trọng xuất hiện, mở ra Thần cấp kiếm hồn, phốc một tiếng, tiểu đội đoạn căn lại thêm một người gia nhập.
"Tiểu tử, đến cực hạn đi!"
Sinh tử thất trọng xuất hiện, mở ra Thượng Thiện Nhược Thủy, phốc một tiếng, tiểu đội đoạn căn lại có thêm thành viên thứ tám.
"Tiểu tử, ta không tin, ngươi còn có thể!"
Sinh tử bát trọng xuất hiện, mở ra Thương Thiên Bá Thể hình thái thứ nhất, phốc một tiếng, thành viên thứ chín gia nhập tiểu đội Đoạn Căn.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ đoạn tuệ căn của 9 người, thu hoạch 9000 điểm phản diện!”
"Hắn, hắn là yêu quái sao!?"
Để tử của Võ Lăng thánh địa đều hoảng sợ mà nhìn về phía Tần Phong, không cách nào tin tưởng người ta có thể lĩnh ngộ nhiều kỹ năng buff như vậy, từ Nguyên Đan một lần đánh đến Sinh Tử bát trọng.
"Hắn khẳng định đã đến cực hạn!!"
Đám người thúc giục Sinh Tử cửu trọng mau tới, cơ hội danh và lợi đã ở ngay trước mặt chờ ngươi tới.
Phịch một tiếng!!
Mở ra Thương Thiên Bá Thể hình thái thứ hai, năng lượng kinh khủng vọt thẳng lên trời xanh.
Tần Phong giống như lần thứ hai phá vỡ vách tường thứ nguyên, thực lực tăng lên gấp mấy chục lần, đừng nói đối phương là Sinh Tử Cảnh cửu trọng, coi như là Phiêu Miểu Cảnh thì hắn cũng đủ sức đánh một trận.
"Tần Phong, hắn là Tần Phong!!"
Rốt cục có người đoán ra thân phận của Tần Phong.
Ngoại trừ thân phận đệ nhất thiên kiêu Hoang Cổ thì còn có ai có được chiến lực kinh khủng như vậy ở độ tuổi này.
Đồng thời, bọn họ cũng nhớ tới đệ tử phái đi Côn Luân bí cảnh, theo lời bọn hắn nói khi tranh đoạt Đạo Quả, tận mắt chứng kiến Tần Phong dùng sức một mình uy áp mấy vạn Thiên Kiêu.
Vì thế sau khi bọn hắn trở về đã tự bế tập thể, nói ở cùng thời đại với Tần Phong là bi ai của bọn hắn, đem Tần Phong sóng vai cùng Mặt Trời, Tam Thanh thấy cũng phải coi đó là hình xăm.
Trước kia bọn họ còn chưa tin, cảm thấy căn bản không thể có loại người này.
Nhưng khi bọn họ tự mình đối mặt mới biết Tần Phong có bao nhiêu khủng bố, lời đồn căn bản không cách nào hình dung.
"Một đám chó con!”
Ánh mắt Tần Phong nhìn lướt qua một vòng.
Không chỉ không có người nào dám đối mặt, cũng không ai dám kêu gào nói hắn cuồng vọng.
“Quá kiêu ngạo!”
Vu Lan cực lực khắc chế chính mình.
Nhưng đối với loại dũng mãnh vô song như Tần Phong, thật sự là không có lực chống cự nào, trong đầu lại không hiểu sao lại hiện lên bộ dáng hở ngực lộ lưng của Tần Phong, làm cho chóp mũi nàng không khỏi nóng lên.
"Người trẻ tuổi, không cần quá tức giận!
Ông lão tóc bạc nhìn không được, đành mở miệng nói: "Thiên phú của ngươi quả thật tuyệt thế vô song, vang động thời xưa, chói lọi đời nay, nhưng tính cách của ngươi còn cần phải rèn luyện thật tốt...”
Tần Phong nhàn nhạt phủi mắt nói: "Người trẻ tuổi cần ngươi chỉ điểm, không cần ngươi chỉ trỏ, lão tế cẩu!”
"Ngọa tào!!"
Đệ tử Võ Lăng thánh địa kinh hãi trợn mắt há hốc mồm, không nghĩ tới Tần Phong kiêu ngạo đến trình độ này.
Đây chính là đại trưởng lão của Võ Lăng thánh địa bọn họ, cùng thời đại với Đế Sư của Âm Nguyệt hoàng triều, có thể nói là nhân vật tồn tại lâu đời nhất trong lịch sự Hoang Cổ.
Nhưng Tần Phong không nể mặt thì thôi đi, cư nhiên còn dám mắng người ta là lão tế cẩu.
Bất quá trong lòng bọn họ ngược lại cảm thấy rất sảng khoái, nói ra những gì bọn họ muốn nói mà không dám nói.
“Quá kiêu ngạo!!"
Đại trưởng lão bị tức giận đến mức thổi râu trừng mắt, từ trước tới giờ, chưa có người dám nói chuyện với lão như vậy.
"Cái gì mà Ba đại thánh địa. . ."
Tần Phong mặt mũi tràn đầy ghét bỏ nói: "Võ Lăng thánh địa các ngươi, chỉ có Thánh chủ còn tính là không tệ!”
"Đúng đấy, chính là như vậy!”
Tiểu Bạch hung hăng nói: “Muốn chủ ngân của thỏ ta ở lại Võ Lăng thánh địa, thì trước khi nhập môn phải có mười mấy món thần khí làm lễ gặp mặt, cũng có thể dùng thiên tài địa bảo để thay thế, tiền lương hàng năm không được thấp hơn một trăm triệu linh thạch cực phẩm, mỗi ngày còn phải gối lên chân Thánh Chủ tỷ tỷ để đi ngủ.”
"Khinh người quá đáng!!"
Nhóm để tử đã sắp tức đến bể phổi, nhưng là giận mà không dám nói gì.
Đám người chỉ có thể trông mong nhìn về phía Đại trưởng lão cùng Võ Lăng Thánh Chủ, hy vọng bọn họ có thể ra tay giáo huấn tai họa Tần Phong này.
Đại trưởng lão lạnh lùng nói: "Tần Phong, ngươi nghĩ mình là ai? Dám nói ra loại điều kiện quá đáng này!”
"Quá đáng sao? Ta không cảm thấy a!”
Phong ngay cả mí mắt cũng không nâng lên.
Hắn thích nhìn bọn họ tự mình khó chịu, nhưng lại không có biện pháp gì đối phó với hắn.
"Tuyệt đối không quá đáng!”
Tiểu Bạch đứng trên vai Tần Phong, ưỡn ngực ngẩng đầu nói: "Chủ Ngân Tần Phong của thỏ ta, là Thần Tử Nguyệt Thần Cung, con rể tương lai của Lam Ma cung, đệ tam Thánh Tử Âm Nguyệt hoàng triều!”
“Hơn 80 phần trăm thế lực Hoang Cổ đều nợ hắn một nhân tình, một kiếm trấn áp Ma tộc ở quan ngoại, khiến bọn hắn thề sẽ không vào lãnh thổ nhân tộc nếu như không có lệnh.”
"Dẫn ngàn kỵ một mình xâm nhập lãnh thổ Đại Hạ, thu được hậu cần quân nhu của ngàn vạn đại quân Đại Hạ!"
“Bắt trăm tên con cháu hoàng tộc làm tù binh, chém chết Thục Vương Đại Hạ, giam giữ Ngô Vương, Ngụy Vương, xử lý hai trăm ngàn tên địch, thành công bức bách Đại Hạ đầu hàng. . ."
Lời vừa dứt, toàn trường liền yên tĩnh.
Cho dù Võ Lăng Thánh Địa bọn họ là phương ngoại chi địa, nhưng cũng biết những chiến tích chói mắt này đại biểu cho cái gì, so sánh với điều kiện hắn vừa mới đưa ra, hình như thật đúng là không tính quá đáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận