Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 191. Yến Vân Tộc

Chương 191. Yến Vân Tộc
Lúc nàng tiến vào bí cảnh Côn Luân, người trong nhà liền nói qua với nàng, gặp được tiện nhân Tần Phong thì phải núp xa xa, lúc ấy nàng cũng hung hăng phỉ nhổ đệ nhất tiện nhân Hoang Cổ này.
Nhưng sau khi nàng tận mắt nhìn thấy Tần Phong, liền phát hiện tam quan không còn quan trọng nữa.
Cũng không biết gương mặt của Tần Phong đã trưởng thành như thế nào, nhưng nó lại hoàn toàn khớp với thẩm mỹ của nàng.
“Tần Phong ta không vừa mắt nhất chính là loại người như các ngươi!”
Mặt mũi Tần Phong tràn đầy chính khí, nói: “Rõ ràng có tay có chân, lại không tự mình đi tìm bảo bối, mà chỉ biết ngồi xổm ở đây, cướp bảo bối mà người khác vất vả tìm được, các ngươi không biết đây là hành vi của lão lục vô sỉ sao!?”
Ừng ực hai tiếng!
Chỉ thấy Thiên Quân, Vạn Mã cũng theo sát Tần Phong, người còn chưa tới nhưng đã nghe thấy lời chính nghĩa của Tần Phong, dưới chân không cẩn thận mà đạp hụt một cái, ngã sấp xuống đất.
Mặt đây!!
Nhóm chúng ta có thể biết xấu hổ một chút hay không!!!
Toàn bộ bí cảnh Côn Luân đều thuộc địa bàn của lão lục ngươi, ngươi thế mà còn có mặt mũi ở chỗ này răn dạy người khác là lão lục.
"Quá vô dụng, đi đường cũng để ngã!!”
Vẻ ghét bỏ trên khuôn mặt Tần Phong đã muốn tràn ra khỏi màn hình, cảm giác mặt mũi của mình đã bị bọn hắn ném sạch.
"Đi!!"
Lão đại của đối phương đã quả quyết hạ lệnh, quay người nhanh chóng rời đi.
Mặc dù gã không có mặt mũi lớn như Tần lão lục, nhưng người có chung suy nghĩ với Tần Phong thì dĩ nhiên cũng là một tên lão lục chuyên nghiệp, tuy nhiên để gã liều mạng với Tần Phong thì không bằng tiếp tục ngồi trong bụi cỏ, làm một lão lục phát tài.
“Hôm nay, Tần Phong ta muốn chủ trì công đạo!”
Ánh mắt Tần Phong đột nhiên trở nên lạnh thấu xương, góc áo bắt đầu không gió mà bay.
Cả người giống như một bông sen tuyết cô độc đứng trên vách núi ngược gió, có một cỗ lực lượng chấn động lòng người, kèm theo một cỗ kiếm ý vô song dâng trào quanh thân, kiếm khí sáng ngời cũng bắn ra như mưa sao băng.
"Không được!!"
Đồng tử của đám người bỗng nhiên co rụt lại, trái tim lập tức nhảy đến cổ họng.
Chỉ thấy kiếm khí bay về phía tuệ căn của bọn hắn, hiển nhiên là Tần Phong dự định tiểu phẫu miễn phí giúp bọn hắn.
Vì cuộc sống hạnh phúc cả đời, mấy người không dám khinh suất chút nào, năng lượng bàng bạc trong cơ thể nhanh chóng phun ra tạo thành một tấm khiên, bọn họ thề rằng đây nhất định là Linh Khí Hộ Thuẫn nhanh nhất bọn họ đã từng ngưng tụ.
Ầm ầm!!
Cả hai va chạm kịch liệt, một cơn bão năng lượng mạnh mẽ phân tán ra mọi hướng.
"Làm sao có thể!!"
Đối phương khó có thể tin mà trừng to mắt, chỉ thấy Linh Khí Hộ Thuẫn đã tràn đầy vết nứt.
Nếu như vừa rồi Tần Phong dùng đại chiêu, bọn hắn cũng có thể hiểu được, dù sao thiên phú kiếm đạo của Tần Phong nổi danh thiên hạ, nhưng mấy kiếm khí mời vừa rồi chỉ là Tần Phong thuận tay vung ra, làm sao có thể dễ dàng đánh vỡ Linh Khí Hộ Thuẫn của bọn hắn như thế.
"Hắn không hề bị phế bỏ!”
Lão đại của đối phương hoảng sợ nhìn về phía Tần Phong, chỉ cảm thấy đầu ông ông tác hưởng.
Mấy ngày gần đây, vẫn luôn có một tin đồn Tần Phong độc chiến mấy vạn thiên kiêu, chỉ là kịch bản quá mức khoa trương, căn bản không có người tin tưởng trên đời sẽ có loại quái vật này, cho nên cũng không có ai coi trọng.
Nhưng bây giờ xem ra, đây tuyệt đối không phải là lời đồn!
Điều này cũng làm gã nhớ tới một câu mà đám người kia đã nói qua, chỉ có tận mắt gặp Tần Phong, mới có thể hiểu được nhất thiên kiêu Hoang Cổ là thứ gì.
Hiện tại gã cảm nhận được!!
Phịch một tiếng!!
Chỉ thấy Linh Khí Hộ Thuẫn của bọn hắn bị vỡ vụn.
“Trứng của ta sắp phế rồi!!”
Đám người vô cùng hoảng sợ, trơ mắt nhìn kiếm khí tới gần.
Hưu một tiếng!!
Một bóng đen đột nhiên lấy tốc độ cực nhanh mà lao đến, còn kèm theo một đạo hàn khí bức người.
Phốc xích!!
Ánh đao lướt qua, huyết hoa nở rộ.
Đám người còn chưa kịp phản ứng thì trên cổ đã xuất hiện một vết cắt.
"Ngọa tào!!"
Tần Phong phun tục, tâm tình trong nháy mắt không tốt.
Mắt đã sắp thấy mấy ngàn điểm nhân vật phản diện rơi vào túi, kết quả nửa đường bị người đoạt đầu người.
"Là ngươi. . . Yến Vân tộc, Mạc Đao!!"
Lão đại bên phía đối phương chật vật quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy một nam tử khôi ngô khoác áo da dê, khuôn mặt lạnh lùng không có chút vẻ tươi cười, trong tay là một thanh đại đao lóe ra hàn quang.
"Yến Vân tộc? Mạc đao!?"
Tần Phong hiếu kì đánh giá đối phương, cũng sớm nghe được danh hào của người này.
Yến Vân tộc là một bộ lạc lớn ở Đại Mạc, ngoại trừ mỹ nữ đông đúc thì còn có hán tử ngang tàn, mà hiện tại Mạc Đao là thiếu tộc trưởng của Yến Vân tộc, cũng được tôn vinh là thiêu kiêu mạnh nhất của Yến Vân tộc từ trước tới nay.
Ngoại trừ đao pháp cao minh thì còn là một tên siêu cấp cuồng muội muội.
Chỉ cần ai dám khi dễ muội muội hắn thì đều sẽ bị hắn chém chết.
Thế nhưng cho dù hắn là tên cuồng muội muội thì cũng không thể đoạt đầu người a!
“Nàng là muội muội của ngươi…”
Lão đại của đối phương quay đầu nhìn về muội tử, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ rồi ngã vào trong vũng máu.
Nếu biết muội tử này là muội muội của Mạc Đao thì đánh chết gã cũng sẽ không trêu chọc vị cô nãi nãi này, đáng tiếc hiện tại nói cái gì cũng trễ, chỉ có thể kiếp sau chú ý một chút.
"Cám ơn ngươi đã cứu ta, ta tên là Điềm Điềm!”
Nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tần Phong, Điềm Điềm xấu hổ nói ra: "Dựa theo quy tác của Đại Mạc chúng ta, ngươi vừa rồi đã cứu ta, ta hẳn là gả cho ngươi. . ."
"Không phải hắn!”
Mạc Đao mặt không thay đổi ngắt lời, nói: "Ta đã giết đám người kia trước hắn, muội không cần phải gả cho hắn…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận