Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1588 - Vung nồi



Chương 1588 - Vung nồi




“Sao còn chưa lên?”
Mọi người gắt gao nhìn chằm chằm tế đàn, cũng càng lúc càng nôn nóng.
Sở dĩ đám người điên cuồng quét hàng như thế cũng là do tin tưởng sau khi mở di tích Tiên Đế, bọn họ có thể nhận hồi bối gấp mấy lần, nhưng ai biết đổ nhiều tiền như vậy nhưng không có chút phản ứng nào.
“Mọi người đừng hoảng hốt!”
Trên đầu Quý Bác Đạt đã đổ đầy mồ hôi, cố giả bộ trấn định nói: "Tế đàn này tồn tại nhiều năm như vậy, có thể lâu năm chưa tu sửa, xuất hiện vấn đề kỹ thuật..."
“Vấn đề kỹ thuật?!”
Đám người còn thêm kinh hoảng: “Chúng ta dám điên cuồng đập tiền như thế, chính là tin tưởng di tích Tiên Đế mở ra có thể để cho chúng ta kiếm một khoản, hiện tại di tích Tiên Đế không mở ra, chẳng phải chúng ta thua thiệt hết vốn liếng sao?”
“Không có khả năng!”
Phó Sĩ Khang trực tiếp phản bác: "Tiên đế có được thủ đoạn thông thiên triệt địa, mặc dù chết vạn vạn năm, uy lực đế vẫn không tiêu tan, làm sao có thể sẽ xuất hiện vấn đề kỹ thuật chứ!?"
“Vậy sẽ là nguyên nhân gì!?”
Đối với phản bác của Phó Sĩ Khang, mọi người không có chút hoài nghi nào.
Bất kể nói thế nào người ta cũng là huyết mạch chí thân của Ngự Sơn Tiên Đế, cho dù hiện tại Phó gia xuống dốc, nhưng vẫn có nhiều hiểu biết về sự khủng bố của Tiên đế.
"Nếu không phải là vấn đề kỹ thuật..."
Tóc của Liễu Nhu Yên đã hơi rối bời, ép buộc chính mình tỉnh táo nói: "Vậy cũng chỉ có thể nói rõ còn chưa tới hạn mức cao nhất, chúng ta cần tiếp tục đập tiền mới có thể mở ra di tích Tiên Đế."
“Tiếp tục?”
Mọi người lập tức lộ vẻ khó chịu.
Hiện tại bọn họ không chỉ có quét sạch hàng hóa trên thị trường, thậm chí ngay cả bảo bối trên người cũng lấy ra ném vào, thực tế là không có năng lực tiếp tục.
“Ai còn nữa?”
Phó Sĩ Khang lập tức hai mắt đỏ bừng, giống như sói đói quét mắt nhìn mọi người.
“Đúng vậy, ai còn nữa?”
Quý Bác Đạt cũng hai mắt đỏ bừng, lớn tiếng quát: "Hiện giờ đã là lúc nào rồi, mau nhanh chóng lấy bảo bối trong di tích Tiên Vương ra, chẳng lẽ còn muốn mọi người chờ một mình ngươi hay sao?"
“Ai còn nữa?”
Mọi người cũng lộ ra hai tròng mắt đỏ bừng, một bộ đánh bạc đến điên.
"Ta biết ai có!"
Liễu Như Yên chợt phản ứng lại, lớn tiếng kêu lên: "Thiếu các chủ Đan Bảo các, Tiền Đa Đa, hắn là người đầu tiên phái người đi quét hàng, nhưng hắn từ đầu tới đuôi đều không xuất hiện ở tế đàn, trong tay hắn nhất định còn có hàng."
“Tiền Đa Đa!”
Mọi người cũng nhao nhao phản ứng lại.
Lúc trước tất cả mọi người muốn mau chóng mở ra di tích Tiên Đế, ước gì thiếu một người cướp đoạt bảo vật với bọn họ, cho nên mọi người cũng không để ý Tiền Đa Đa có tới hay không.
Hiện tại bị Liễu Như Yên nhắc nhở, mới nhớ tới Tiền Đa Đa không có tới.
“Tiền Đa Đa này không đơn giản!”
Phó Sĩ Khang cắn răng nghiến lợi nói: "Nếu bản vương đoán không sai, lúc này hắn đang chờ chúng ta tới cửa tìm hắn, hơn nữa còn định nói điều kiện với chúng ta.”
“Có đạo lý!”
Mọi người đồng ý gật đầu, cảm thấy Phó Sĩ Khang đúng.
Trước kia bọn họ đều xem Tiền Đa Đa là ngốc nhi tử nhà địa chủ, nhưng ai biết đây lại chỉ ngụy trang, tâm cơ sâu, kiên nhẫn đủ, thủ đoạn tàn nhẫn vượt xa những này thế hệ trước như bọn họ.
"Tiền Đa Đa chết tiệt!”
Liễu Như Yên nghiến răng nghiến lợi.
Những thứ này đáng lẽ là của nàng, nhưng hiện tại lại bị Tiền Đa Đa cướp đi.
“Đi, đi tìm Tiền Đa Đa!”
Phó Sĩ Khang chờ không kịp, mang theo người xoay người rời đi.
Lúc này......
Tần Phong đứng cách đó không xa nhìn mọi người.
Từ biểu tình cùng hành động của bọn họ không khó nhìn ra, bọn họ thật sự nóng nảy, nói cách khác bảo bối trên người bọn họ đã bị ép khô, chính mình cũng có thể dựa theo kế hoạch mang theo tiền tiêu sái rời đi.
“Phụng Thiên!”
Tần Phong mở miệng hỏi: "Tiền sư huynh hiện tại đang làm gì?”
“Hồi chủ thượng!”
Phụng Thiên đứng sau Tần Phong, tiến lên một bước nói: "Từ sau khi thế lực khắp nơi phong tỏa Linh Chi Bí Cảnh, Tiền sư đệ vẫn đi theo bên cạnh Lăng Tiêu Cung Tô Uyển.”
“Ai, chẳng lẽ thiên mệnh thật sự không thể làm trái?”
Tần Phong đỡ trán nhịn không được thở dài, không thèm nhìn cũng biết là bộ dáng gì.
“Chủ thượng!”
Phụng Thiên nhịn không được mở miệng nói: "Bọn họ tìm Tiền sư đệ rồi, chúng ta có nên đi theo họ xem thử không!"
“Trong lòng ta hiểu rõ!”
Tần Phong không nhanh không chậm nói: "Chờ một chút ta sẽ rời khỏi Linh Chi Bí Cảnh, mà ngươi liền len lén đuổi theo, ở thời điểm mấu chốt lên sân khấu, sau đó cung cấp chứng minh ta không ở Linh Chi Bí Cảnh, thuận tiện đem nồi quăng cho Liễu Như Yên cùng Quý Bác Đạt.”
“Rời khỏi Linh Chi Bí Cảnh?”
Phụng Thiên đầu tiên là sửng sốt, sau đó vội vã nói: "Linh chi bí cảnh đang bị phong tỏa, lại cường giả cấp bậc Tiên Quân tọa trấn, ngươi một người thực sự quá nguy hiểm, hay là ta với ngươi..."
“Yên tâm!”
Tần Phong tự tin, giơ tay cắt ngang nói: "Ta chưa bao giờ làm chuyện không nắm chắc, cho dù bọn họ có Tiên Quân tọa trấn cũng không ngăn được ta!"
“Được!”
Phụng Thiên há miệng không nói gì nữa, chỉ là ôm quyền đi theo.
“Chúng ta cũng đi thôi!”
Tần Phong mang theo Tiểu Bạch, xoay người đi tới lối ra.
Bất quá trước khi đi, còn không quên dọn sạch ao thưởng, cũng khởi động một thiết bị đếm ngược trên tế đàn, chỉ cần thời gian đến, cột đá thứ bảy sẽ tự động dâng lên.
“Thú vị!”
Lục gia lập tức xì hai hơi thuốc, hứng thú nhìn về phía Tần Phong.
Ông thật sự muốn biết là ai cho Tần Phong tự tin!?
Hiện tại lối ra Linh Chi Bí Cảnh có vài vị Tiên Quân tọa trấn phong tỏa, với tu vi Địa Tiên đỉnh phong của Tần Phong, căn bản là không có khả năng giấu diếm được ánh mắt của bọn họ.
Về phần xông ra phong tỏa, lại càng không có khả năng!
Trước không nói Tần Phong có thể đánh bại mấy vị tiên quân tọa trấn hay không, một khi hắn lựa chọn xông vào liền bại lộ chính mình, không thể cung cấp chứng cứ ngoại phạm, cũng không thể ném nồi cho Liễu Như Yên và Quý Bác Đạt.
Rất nhanh…
Lục gia liền đi theo một người một thỏ, đi tới lối ra Linh Chi Bí Cảnh.
Chỉ thấy chỗ giao dịch máu tanh một mảnh, không còn náo nhiệt như trước đó, chỉ còn lại có một đám côn đồ vì tiền tài mà giết đỏ mắt.
“Quá tàn bạo!”
Tần Phong lại rơi vài giọt nước mắt cá sấu.
Ngay sau đó liền thu Tiểu Bạch vào trọng đồng, mình thì sử dụng Thiên Cương Biến Hóa Thuật.
“Cái này cũng có thể thay đổi?”
Lục gia lập tức trừng to mắt, vội vàng buông điếu thuốc trong tay xuống.
Chỉ thấy thân thể Tần Phong đột nhiên bắt đầu hư ảo, sau đó liền biến thành một luồng khói trắng nhàn nhạt, theo hướng gió thổi qua cửa Linh Chi Bí Cảnh.



Bạn cần đăng nhập để bình luận