Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 440. Đoạt khí vận long mạch

Chương 440. Đoạt khí vận long mạch
Hiện tại vị Thái tử này làm Thái tử ba ngàn năm, tu vi sớm đã đột phá đến Chuẩn Đế cảnh.
Tuy rằng hắn không nói ra miệng, nhưng Quang Thiên có thể cảm thụ được, hắn không lúc nào là không muốn dập tắt hào quang của phụ thân, lợi dụng khí vận long mạch của Hoàng triều Đại Hạ giúp mình đột phá đế cấp.
Cho dù vị thái tử này không có loại ý nghĩ này, thì Quang Thiên cũng sẽ làm cho đối phương sinh ra loại ý nghĩ này.
Chỉ có để cho vị Thái tử này hạ bế cha của mình, thì hắn mới có cơ hội lấy được khí vận long mạch đi hiếu kính Tần Phong, cung chúc ngô chủ đạt được long mạch, trở thành chân mệnh thiên tử.
"Chính là ngươi đề nghị, để Tần Phong tiến vào đế đô!?"
Thái tử nhìn về phía Tần Phong kiêu ngạo cách đó không xa, lửa giận trong lòng cũng không cách nào che dấu.
Mặc kệ nói như thế nào hắn cũng là thái tử Đại Hạ, nhìn thấy có người kiêu ngạo như thế đập phá thì sao có thể nhịn được.
Đồng thời, hắn cũng chịu không nổi bộ dáng uất ức của phụ hoàng hắn, không quyết đoán để Tần gia từng bước làm lớn còn chưa tính, cư nhiên còn cắt đất cầu hòa với Âm Nguyệt Hoàng triều, hiện tại lại càng thả Tần Phong hiên ngang tiến vào đế đô.
Không chỉ mất hết thể diện, còn khiến tổn hại quốc uy!
“Hồi Thái tử điện hạ, là do thần đề nghị!”
Quang Thiên thấy ánh mắt Thái tử muốn giết người, vội vàng nhắc nhở: "Thần hoàn toàn suy nghĩ cho hoàng tộc Đại Hạ, điện hạ hẳn là còn nhớ rõ, năm đó thần phụng chỉ đi chuộc lại Ngô vương cùng Ngụy vương, bọn họ đã nói bên cạnh Tần Phong có một cường giả cấp Hồn Tu Đế.”
“Loại lời này ngươi cũng tin!?”
Thái tử hừ lạnh một tiếng nói: "Bất quá đó chỉ là lý do Ngô vương cùng Ngụy vương trốn tránh trách phạt mà thôi, toàn bộ cường giả Hoang Cổ đế cấp chỉ có mấy vị như vậy, chưa bao giờ nghe nói qua cường giả hồn tu đế cấp gì.”
“Thái tử điện hạ, là thật!”
Quang Thiên vẻ mặt nghiêm túc nói: "Thần trải qua mấy năm điều tra lặp đi lặp lại phát hiện, lúc Bạch Bào quân lần thứ hai tập kích quân nhu hậu cần, Tần Phong đang bị mười vạn đại quân của Phương Trường vây khốn, điện hạ thử nghĩ một xem, lấy tu vi lúc đó của Tần Phong, đối mặt với mười vạn đại quân cùng hai cao thủ chuẩn đế, hắn có khả năng thắng sao!?”
“Cái này..."
Thái tử không khỏi nhíu mày.
Đối với chuyện trong tay Tần Phong có một đội quân cương thi, hắn cũng đã nghe nói qua, nhưng cương thi này cho dù có kỳ lạ đến đâu, cũng không cách nào bắt được hai cao thủ chuẩn đế, nếu bọn họ muốn chạy ai lại có thể bắt được bọn họ.
Trừ phi thật sự có hồn tu đế cấp nào ra tay, mới có thể chế phục hai cường giả chuẩn đế.
Quang Thiên tiếp tục nói: "Như thần đoán không sai, cái gọi là cao thủ hồn tu này, hẳn là quỷ tu hình thành sau khi cường giả nào đó chết, cho nên mới không ai biết nàng.”
“Ý của ngươi là nói, bên người Tần Phong có một quỷ tu đế cấp!”
Ánh mắt Thái tử lần nữa nhìn về phía Tần Phong.
Không giống như lúc trước tức giận không thể chịu nổi, ngược lại trở nên như có điều suy nghĩ.
"Đúng vậy!"
Quang Thiên vội vàng nói: "Không sợ một vạn, chính là vạn nhất, nếu bên người Tần Phong thật sự có một quỷ tu đế cấp, bệ hạ không cẩn thận sẽ có nguy hiểm đến tính mạng, cho nên thần mới khuyên bệ hạ không nên chọc giận Tần Phong, chờ quyết đấu sau đó mới ra tay với hắn.”
Người nói không biết có tâm hay không, dù sao người nghe cũng vô cùng cố ý.
Thái tử lúc này không có thời gian tự hỏi Quang Thiên nói có hợp lý hay không, trong đầu đều là câu bệ hạ không cẩn thận sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.
Là một thái tử ba ngàn năm, nói không muốn kế vị tuyệt đối là gạt người.
Chỉ cần hạ bệ được vị phụ hoàng này của hắn, hắn mới có thể thành công kế vị, từ đó mượn nhờ khí vận long mạch của Hoàng triều Đại Hạ đột phá đế cấp.
Giờ khắc này ——
Trái tim Thái tử không còn bình tĩnh nữa, có hạt giống bắt đầu nảy mầm.
"Ngươi định làm gì? Ngươi không cần tới đây..."
Chu Đầu hoảng sợ nhìn Tần Phong từng bước tới gần, giống như tiểu tức phụ gặp LSP không ngừng lui về phía sau.
“Yên tâm, ta chưa bao giờ ghi thù, chỉ lấy đức phục người!”
Khóe miệng Tần Phongn ổi lên một nụ cười vô hại, đưa tay cầm lấy hộp kiếm vô tận từ trong tay Tề Tu Viễn.
Bang một tiếng!!
Hộp kiếm vô tận nện lên đầu Chu Đầu, chỉ cảm thấy đầu óc ong ong.
“Tần Phong, ngươi dám!”
Chu Đầu còn đang kêu gào nói: "Nơi này chính là đế đô Đại Hạ, đắc tội Với Chu gia ta, ngươi sẽ phải chết không thể nghi ngờ..."
"Như thế nào? Ngươi đang dạy ta làm việc!?”
Tần Phong ghét bỏ bĩu môi nói: "Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe nói qua, Tử nói: Hữu giáo vô loại sao!?”
(tức là dạy học mà không phân biệt tầng lớp xã hội)
“Ý gì!?"
Chu Đầu vẻ mặt mờ mịt, tỏ vẻ chưa từng nghe qua.
Tiểu Bạch làm phiên dịch: "Ý nghĩa là, khi ta dạy ngươi làm người, thì không cần biết ngươi là ai!”
Phanh một tiếng!
Hộp kiếm vô tận lần thứ hai nện lên mặt, dùng sức hô, dùng sức hô...
“Thật tàn nhẫn!”
Toàn trường mọi người quay đầu không đành lòng nhìn lại, trong lòng cũng bắt đầu điên cuồng chửi bới.
Mẹ nó!
Có thù liền báo mà gọi là không bao giờ ghi thù!?
Trên vũ khí viết chữ Đức gọi là lấy đức phục nhân!?
Hắn đây rõ ràng chính là viếng mồ mả đốt báo lừa gạt quỷ a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận