Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 547. Phán có thê tử

Chương 547. Phán có thê tử
Rất nhanh ——
Tần Phong tìm được Tử Diên ở Nguyệt Thần cung, nàng đang ở trong thư phòng nghiêm túc đọc sách.
"Ngươi kéo ta đi đâu?!"
Tử Diên còn chưa kịp phản ứng, đã bị Tần Phong kéo trở về phòng ngủ.
"Hắc hắc..."
Tần Phong cười cười không nói lời nào, không chỉ đóng cửa, mà còn kéo rèm cửa sổ lại, khiến cho phòng ngủ lập tức tối đen xuống.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?!"
Trái tim nhỏ của Tử Diên không ngừng đập loạn, giống như dự liệu sẽ xảy ra chuyện gì, ngượng ngùng cúi đầu chà xát góc áo.
Tần Phong mở bàn tay ra, dương dương đắc ý nói: "Nhìn này, đây là thần khí Nguyệt Luân ta luyện chế cho ngươi, không riêng gì uy lực cường đại, bảo thạch phía trên còn có thể phát sáng nha..."
"Nguyệt Luân!?"
Tử Diên nghe xong thì sững sờ ngẩng đầu lên, đỏ ửng trên mặt còn chưa tiêu tan.
Chỉ thấy một lưỡi liềm mặt trăng kim loại nhỏ, mặt trên không chỉ điêu khắc hoa văn tinh mỹ, còn khảm bảy viên bảo thạch màu sắc khác nhau, sắp xếp dựa theo phương vị của Bắc Đẩu Thất Tinh.
Sau khi đưa linh lực vào Nguyệt Luân thì nó liền giống như vật sống mà biến lớn, nương theo chuyển động của nguyệt luân, bảy viên bảo thạch còn có thể lóe ra thần quang chói mắt, thần quang này trên lý thuyết có được uy lực diệt sát chuẩn đế.
Tuy nhiên nếu tu vi người dùng quá thấp, sẽ rất khó phát huy ra uy lực chân chính của Nguyệt Luân.
Không thể nói là không thích, nhưng hoàn toàn không giống với những gì nàng mong đợi!
"Thế nào!?"
Tần Phong giống như tiểu bằng hữu đạt được điểm tối đa, rất là chờ mong gia trưởng tới khen ngợi.
“Đương nhiên lợi hại, ngươi là tuyệt nhất!”
Tử Diên lại thẹn thùng cúi đầu, điên cuồng ám chỉ: "Chỉ là đại di đã nói qua, nữ hài tử ngoại trừ hôn phu của mình, tuyệt đối không thể nhận lễ vật của nam nhân khác, thần khí quý giá như vậy ta cũng không dám nhận.”
Ý gì!?
Ta luyện chế thần khí Nguyệt Luân cho ngươi, ngươi lại muốn ta đeo gông xiềng thê tử.
Tần Phong lập tức nghe hiểu ám chỉ của Tử Diên, không nghĩ tới nàng là loại người lấy oán trả ơn này.
Tuy rằng hắn và Tử Diên là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, biết nàng có hai ưu điểm lớn, ba điểm bao dung.
Nhưng là một Hải Vương không cự tuyệt, không chủ động, không chịu trách nhiệm, không giữ lại, không hứa hẹn, yêu thích nuôi cá, hắn cũng không có ý định mới mười tám tuổi liền thành thân.
Tần Phong đột nhiên nghiêm túc, nói: "Tử Diên bảo bảo, ta phát hiện từ sau khi quen biết ngươi, liền thích ăn đầu cá.”
“Đầu cá!?"
Tử Diên đầu đầy dấu chấm hỏi, không rõ Tần Phong có ý gì.
Nàng đang ám chỉ hắn nên thành thân với mình, nhưng hắn lại nói cái gì mà thích ăn đầu cá, hai người hoàn toàn không có hợp ý nhau!?
Tần Phong tiến lên ôm lấy eo nhỏ nhắn của Tử Diên, bật chế độ nam nhân cặn bã nói: "Bởi vì như vậy ta mới có thể để lại phần thịt ngon nhất cho ngươi!”
"Ô ô. . ."
Cả người Tử Diên dán lên lồng ngực cường tráng của Tần Phong, nghe những lời tình cảm thổ vị thẳng thắn như thế, chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt huyết chảy lên, cái đầu nhỏ cũng sắp bốc khói.
"Tử Diên bảo bảo!"
Tần Phong thấy bầu không khí đã được đưa vào vị trí, cúi đầu chuẩn bị thưởng cho mình một chút.
"Chờ đã!"
Tử Diên chợt phản ứng lại, vội vàng giơ tay ngăn cản Tần Phong.
Đối với chuyện cưới nàng qua cửa thì ngậm miệng không nói, chỉ nói cái gì về sau quãng đời còn lại, rõ ràng chính là muốn ở bên ngoài chơi đủ rồi trở về tìm nàng nhận bàn.
“Ngươi suy nghĩ nhiều, chúng ta chính là thanh mai trúc mã a!”
Tần Phong lập tức đánh ha ha, ý đồ muốn lừa gạt qua.
"Phải không!?"
Đôi mắt ngập nước của Tử Diên nhìn chằm chằm vào Tần Phong, rất nghiêm túc nói: "Vậy không bằng chúng ta sinh một đứa bé, để bảo vệ quan hệ giữa chúng ta.”
Mẹ kiếp!
Đây là từ ngữ hổ lang gì vậy!
Cả người Tần Phong lập tức kinh hãi, không nghĩ tới Tử Diên sẽ nói loại lời này.
Tuy hắn thèm muốn thân thể của muội muội xinh đẹp này, cũng muốn cho các nàng gọi mình là ba, nhưng hắn chưa bao giờ có ý nghĩ làm cha, sau đó đem đồ vật trong cơ thể bức ra làm tín nhiệm tối thiểu giữa người với người.
Hiện tại Tử Diên muốn phá hư quy củ, về sau ai còn dám chơi với nàng!
“Ta nhớ tới, ta còn có việc!”
Tần Phong thấy Tử Diên định dùng mạnh, vội vàng bỏ lại Nguyệt Luân rồi chạy trốn.
"Tần Phong!!"
Thấy Tần Phong cứ bỏ chạy như vậy, Tử Diên tức giận đến mức dậm chân.
Từ nhỏ đến lớn vẫn chiếm tiện nghi của nàng cũng coi như xong, lời hứa cưới nàng qua cửa hiện tại cũng là hàm hồ, mỗi lần chỉ cần ám chỉ thành thân thì hắn liền chạy nhanh hơn thỏ, mang chó đuổi theo cũng không đuổi kịp.
“Ngươi cứ chạy đi, hòa thượng cũng không chạy thoát khỏi miếu!”
Tử Diên hừ một tiếng, tuyệt không lo lắng Tần Phong chạy mất.
Bởi vì ba năm trước khi nàng từ Côn Luân bí cảnh đi ra, gặp được mẹ ruột của Tần Phong là Vân Tịch Nguyệt.
Tuy rằng lúc ấy hai người ở chung không lâu, nhưng Vân Tịch Nguyệt lại vô cùng hài lòng đối với nàng, nhận chuẩn nàng làm con dâu lớn của mình.
Không chỉ tự mình đưa nàng về Âm Nguyệt Hoàng triều, còn mang theo vòng ngọc nhiều năm tặng cho nàng.
Nói là năm đó khi nàng vào cửa Tần gia, bà nội Tần Phong đưa cho nàng, xem như là vật tổ truyền, chuyên môn truyền cho con dâu, đại biểu cho thân phận Tần phu nhân của nàng được chính thức chứng thực.
“May mà chạy nhanh!”
Tần Phong rời khỏi Nguyệt Thần cung liền cảm thấy âm thầm may mắn, thiếu chút nữa đã bị phán có thê tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận