Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1357 - Ngươi lừa ta!?



Chương 1357 - Ngươi lừa ta!?




“Đây thật sự là thực lực mười không còn một!?”
Mọi người toàn trường lập tức trừng to hai mắt, kinh hô lên.
Vốn tưởng rằng Tần Hoàng đã mười không còn một thì rất dễ dàng đối phó, ai biết vẫn mạnh mẽ như trước, một cỗ khí tức kinh hồn bạt vía lập tức tràn ngập trong thiên địa.
“Chủ ngân thỏ ta lợi hại nhất!”
Tiểu Hào lập tức kích động, biết ngôi vị hoàng đế lại một lần nữa ổn định.
“Lâm huynh, bổn vương tới giúp ngươi!”
Tần Hạo rốt cuộc ngồi không yên, cầm miêu miêu chùy xông lên phía trước.
Chỉ thấy quanh thân hắn nổi lên từng mảnh tinh quang sáng chói, ngay sau đó liền ngưng tụ ra mười bảy hư ảnh long tượng khổng lồ.
Ô!
Ngao!!
Tinh quang khởi động, Long Tượng chấn thiên địa.
Thập nhất long tượng rít gào, thiên địa rung chuyển kịch liệt, linh khí thiên địa lại điên cuồng rót vào hư ảnh Long Tượng đạo, khiến cho mười bảy long tượng dần dần ngưng luyện, cũng tản mát ra một cỗ khí tức tang thương cổ xưa.
“Thập Thất Long Tượng?”
Tần Phong nhịn không được phun tào, phát hiện Thiên Tuyển Tử lại không giảng đạo lý.
Lần trước rõ ràng còn chỉ có thể ngưng tụ ra mười sáu long tượng lực, mấy tháng không gặp liền lại lĩnh ngộ ra một long nhất tượng, căn bản không để ý người ta có chịu được hay không.
“Tần Nhị Đản, ngươi vô sỉ!”
Tiểu Bạch tức giận lớn tiếng khiển trách: "Vào động bàn tơ không trả tiền phí khai trai, lại còn khi dễ chủ ngân đang bị thương, thỏ ta chưa bao giờ gặp qua loại người mặt dày vô sỉ như ngươi!!”
“Ngươi......”
Tần Hạo bị nói đến sắc mặt đỏ bừng, thật sự không tìm được lời nào để phản bác.
“Phí khai trai!?”
Giang Linh tức giận nắm chặt nắm đấm.
“Qùa tặng chính là quà tặng!”
Chín vị lão tổ Tần gia bất đắc dĩ thở dài, phát hiện tâm tình Tần Hạo vẫn không yên.
Rõ ràng là một chuyện vinh quang, nhưng hắn lại đỏ mặt đến ngượng ngùng, thật sự là làm thất vọng tinh thần tổ truyền của Tần gia bọn họ.
"Leng keng, chúc mừng linh sủng túc chủ châm ngòi quan hệ của thiên tuyển chi tử cấp thần thoại cùng hoan hỉ oan gia, đạt được 20 vạn điểm nhân vật phản diện!"
“Khai trai không trả tiền? Không nghĩ tới nhị đệ là người như thế!”
Trong lòng Tần Phong lập tức phun tào, lại nhanh chóng điểm ra chỉ quyết xuất đạo.
"Xem kiếm!"
Trong lòng Lâm Tam không thể che giấu nỗi phấn khởi, cầm kiếm thẳng tắp chém về phiá Tần Phong.
“Đến đây đi!!”
Tần Phong không hề sợ hãi.
Một kiếm sao đầy trời cũng cấp tốc chém ra, ngay sau đó uy áp mênh mông như biển thổi quét thiên địa.
“Thật là đáng sợ!”
Đám người Tam Lộng đại sư không dám chần chờ, vội vàng chống đỡ hộ thuẫn bảo vệ kinh đô.
Ầm ầm!!
Chiêu thức công kích của ba người trùng trùng điệp điệp va chạm vào nhau, tiếng nổ đinh tai nhức óc lập tức vang vọng thiên địa, gió lốc năng lượng khủng bố đem ngọn núi ngoài thành biến thành tro tàn.
“Cái này, mẹ nó là mười không còn một sao!?”
Đại đế đang quan sát nhất thời lệ rơi đầy mặt, cảm giác mình còn sống chính là đang lãng phí không khí.
“Phốc!!”
Tần Hạo không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, hư ảnh Long Tượng phía sau bị vỡ nát.
“Tần huynh, ngươi chơi ta!!”
Sắc mặt Lâm Tam cũng dần dần tái nhợt, một vệt máu đỏ tươi từ khóe miệng chảy xuống.
Vốn tưởng rằng dùng ra Hạo Nhiên chính khí uẩn dưỡng nhiều năm là có thể đâm Tần huynh, ai biết hắn vẫn như cũ cùng không làm chuyện người, thậm chí còn không để y thở một ngụm.
Điều này làm y có chút hoài nghi, Tần huynh có phải đang lừa mình hay không!?
"Leng keng, chúc mừng túc chủ đả thương Thiên Tuyển chi Tử cấp thần thoại, đạt được 30 vạn điểm nhân vật phản diện!"
"Leng keng, chúc mừng túc chủ đả thương Thiên Tuyển chi Tử cấp thần thoại, đạt được 30 vạn điểm nhân vật phản diện!"
“Lâm huynh, ngươi phải tin tưởng trẫm!”
Tần Phong cảm nhận được ánh mắt u oán của Lâm Tam, bất đắc dĩ lại mạnh mẽ phun ra một ngụm máu tươi.
Nói thật -
Đây là trận đánh mệt mỏi nhất từ khi hắn xuất đạo tới nay!
Không chỉ muốn đem chiến lực bản thân gắt gao áp chế còn một thành, lại thời khắc chú ý có lỡ tay đánh chết nhị đệ hay không, càng phải tìm cơ hội thích hợp để cho tiểu Tam Tam đâm mình...
Tin tưởng ngươi!?
Ngươi đánh ta thành dạng này, làm sao ta có thể tin được?
Lâm Tam nghiêm trọng hoài nghi Tần Phong là cố ý, muốn nhân cơ hội đánh mình một trận.
“Ngươi xem, lại hiểu lầm trẫm phải không?”
Tần Phong vội vàng đè nụ cười trên khóe miệng xuống, đáp lại ánh mắt cam đoan không đánh trả.
“Được rồi!”
Lâm Tam nhận được ánh mắt của Tần Phong, lựa chọn tin tưởng hắn thêm một lần nữa.
Chỉ thấy y quyết đoán sử dụng đại chiêu của mình, Vô Trần Kiếm trong tay lúc này tuôn ra một cỗ kiếm ý khủng bố, giống như cuồng triều vô biên thổi quét ra, muốn thôn phệ toàn bộ thiên địa.
Thần uy rực rỡ, kiếm đoạn vạn cổ!!
Một kiếm xông thẳng tới Cửu Thiên, có thể kinh động toàn bộ Hoang Cổ, kiếm khí khuấy động chín vạn dặm để cho thiên địa chấn động, giống như một kiếm chém vào quá khứ thẳng đến tương lai.
“Đây là một kiếm Đoạn Vạn Cổ của Lâm huynh?”
Tần Phong nhìn thấy kiếm này, lập tức động tâm.
Từ sau khi Lâm Tam lĩnh ngộ Nhất Kiếm Đoạn Vạn Cổ, hắn tuy rằng nghe nói qua rất nhiều lần, cũng đã gặp qua nhiều lần, nhưng vẫn chưa tự mình cảm thụ qua.
Nếu như hắn phi thăng thượng giới, thì sẽ không cơ hội cảm thụ nữa!
Ong! Ong!
Trong thiên địa lập tức ảm đạm xuống, kiếm minh vô tận vang vọng thiên địa.
Chỉ thấy Tần Phong cầm ma kiếm tổ truyền trong tay, tiến lên một bước, cao ngạo giống như tuyết liên đón gió lay động trên vách đá, mang theo một cỗ lực lượng rung động lòng người.
Gật đầu, rút kiếm!
Kiếm quang kinh diễm đột nhiên hiện ra giữa nhân gian, phiên nhược kinh hồng, giống như du long, hoa lệ không lộ vẻ khoa trương, nhẹ nhàng lại không mất đi vẻ đẹp.
Thiên Ngoại Phi Tiên!
Một kiếm phong hoa tuyệt đại khiến vô số kiếm khách dập đầu, toàn bộ thế giới lúc này cũng yên tĩnh lại, chỉ còn lại một kiếm Thiên Ngoại Phi Tiên rơi vào thế gian kia, xua tan mây bay ngàn vạn dặm.
Mẹ kiếp!!
Cho dù Lâm Tam tâm tính tốt, cũng nhịn không được mà chửi thề.
Rõ ràng đã nói không hoàn thủ cho mình đâm một cái, kết quả một giây sau liền sử dụng thiên ngoại phi kiếm.



Bạn cần đăng nhập để bình luận