Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 557. Lại Là Lôi Kiếp

Chương 557. Lại Là Lôi Kiếp
Rất nhanh ——
Tin tức truyền về đại quân doanh.
Lục Đạo Đế Quân nhìn tin tức chiến thắng của Bạch Khởi, nghiêm trọng hoài nghi mình bị lừa gạt.
Trận chiến này bọn họ đã tiêu diệt ba mươi vạn đại quân Tần gia, Bạch Nhật lại bắn chết hai vị cao thủ Chuẩn Đế cảnh của Tần gia là Cửu Tổ cùng Thập Tổ, thương vong bên mình thì gần như không đáng kể.
“Nói đùa cái gì!!”
Toàn trường mọi người nghe được thì đều sửng sốt, cũng cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị vũ nhục.
Phải biết rằng, đây chính là quân Tần gia mạnh nhất hoàng triều Đại Hạ, cho dù Bạch Bào quân cũng là quân đội mạnh nhất Âm Nguyệt hoàng triều, nhưng không thể có khả năng không có thương vong, thành công tiêu diệt ba mươi vạn quân địch cùng hai vị chuẩn đế.
Lục Đạo Đế Quân nhíu mày nói: "Căn cứ theo tấu báo của Bạch tướng quân, bọn họ sử dụng vũ khí bí mật mà Tần Phong lưu lại năm đó, về phần Cửu Tổ và Thập Tổ của Tần gia là bị truyền thừa Kim Sắc bắn chết.
“Vũ khí bí mật của Tần Phong!?"
Trong lòng mọi người đều cả kinh, ít nhiều cũng đã nghe nói qua.
Nghe nói Tần Phong năm đó sở dĩ có thể đánh một trận phong thần, chính là dựa vào một pháp khí tên là Ý Pháo, một phát đạn manh muội muội là có thể tiêu diệt mấy chục vạn đại quân.
Chỉ là pháo này mỗi lần bắn ra đều là con số thiên văn, coi như là Lục Đạo đế quân cũng không dám tùy ý hô khai pháo.
Tuy nhiên nhìn từ uy lực của đại pháo, thì việc đạt được loại chiến tích khủng bố này cũng hợp tình hợp lý.
“Đế Quân!”
Nguyệt Thần mở miệng tranh công cho Tần Phong: “Công đầu của trận chiến này hẳn là dành cho Tần Phong!”
“Đúng vậy!”
Lam Ma cũng mở miệng nói: "Mặc dù Tần Phong thả yêu nữ ma tộc, nhưng dựa vào công này thì cũng coi như bù trừ cho nhau.”
“Bù trừ cho nhau!?”
Lục Đạo Đế Quân nhìn hai người một cái, không có ý muốn thu hồi mệnh lệnh.
Trước không nói Tần Phong có thể khôi phục thương thế hay không, nhưng nói hắn khiêu khích hoàng quyền thì nhất định phải nghiêm trị, không có khả năng bởi vì mấy câu của Nguyệt Thần cùng Lam Ma mà lật bài.
Mặc dù ông ta rất coi trọng thiên phú của Tần Phong, nhưng cũng phải mượn cơ hội này để chèn ép, để cho hắn biết Bản Đế không chết, thì các ngươi vĩnh viễn vẫn là Thánh Tử.
"Diệp Long, bổn đế lệnh cho ngươi tiếp quản Hắc Kỳ quân, đi trước ngăn cản trăm vạn đại quân của Ma tộc."
Lục Đạo Đế Quân không để ý hai người, đem ánh mắt nhìn về phía Diệp Long.
Bây giờ ông ta đã biết xúc tu của Diệp Long đã vươn vào Hắc Kỳ quân, thay vì giữ hắn ở chỗ này xuống tay với đại quân khác, thì không bằng đem quyền chỉ huy Hắc Kỳ quân giao cho hắn, bắt hắn đi chống đỡ ma tộc.
Đồng thời, trong lòng ông ta cũng sinh ra kiêng kỵ Diệp Long, ma đồng khủng bố đang từng bước thoát ly sự khống chế của ông.
“Đa tạ đế quân!”
Trên mặt Diệp Long tỏ ra rất vui vẻ, nhưng trong lòng lại không có chút hứng thú nào.
Trước kia hắn cố gắng vì tương lai của mình, hiện tại tất cả đều cố gắng đều là làm công cho lão bản lòng dạ hiểm độc Tần Phong kia.
Nguyện vọng duy nhất chính là đem vợ tặng cho Tần đạo diễn, đổi lấy một lần cơ hội làm nhân vật chính.
“Ắt xì!”
Tần Phong nhịn không được hắt hơi một cái, không biết tiểu tức phụ nhà ai lại đang nghĩ đến hắn.
Tuy nhiên hiện tại cũng không có thời gian suy nghĩ những chuyện này, hắn đang dùng Tử Tiêu Âm Dương đỉnh luyện chế một mặt nạ thánh khí, không chỉ có được năng lực thiên biến vạn hóa, còn có thể che dấu khí tức bản thân.
Tuyệt đối là đồ tốt dùng để giết người cướp của, mạo danh lão công của nàng dâu.
“A Di Đà Phật!”
Ánh mặt của Tam Lộng đại sư nhìn chằm chằm vào Tử Tiêu Âm Dương đỉnh, cũng mặc kệ bên trong là cái gì, hai tay chắp lại, nói: "Bần tăng cảm thấy vật này co duyên với Phật!”
"No, No, No, No!"
Tần Phong nhẹ nhàng lắc đầu phủ quyết nói: "Thứ này có duyên với đại sư hẳn là, nam mô Gatling Bồ Tát, Thanh Tịnh Bần Do đạn, một hơi ba ngàn sáu trăm chuyển, Đại Từ đại bi độ thế nhân..."
"Nam mô Gatling Bồ Tát! ?"
Tam Lộng đại sư nghe xong thì sửng sốt, thật sự không hiểu Tần Phong đang nói cái gì.
Tuy nhiên nghe vào tai thì có vẻ rất trâu bò, nhưng cái miệng rách của Tần Phong thì không biết có đáng tin hay không.
Ầm ầm!!
Trên bầu trời Thúy Trúc phong đột nhiên mây đen hội tụ, tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên.
Lôi đình đầy trời hóa thành một con lôi long lao xuống, mục tiêu rõ ràng chính là Tử Tiêu Âm Dương đỉnh của Tần Phong.
“Lôi kiếp tới rồi!”
Tề Tu Viễn ngẩng đầu nhìn trời, sau đó rút đại đao sau lưng ra.
Bởi vì lần này Tần Phong luyện chế mặt nạ cũng không phải thần khí, cho nên có thể dễ dàng đón lấy lôi kiếp.
Ông! Ông!
Tiếng đao gào thét bén nhọn từ trong thiên địa điên cuồng vang lên, đè xuống tiếng sấm đinh tai nhức óc.
Chỉ thấy Tề Tu Viễn chém ra đao khí vô tận, đao quang gào thét mà đi chấn thiên động địa.
Ầm ầm!
Đao quang cùng lôi kiếp va chạm, đao khí sắc bén mang theo khí thế chưa từng có xé rách lôi kiếp, nguyên bản mây đen dày đặc bầu trời bị bổ ra làm đôi, một đạo ánh mặt trời cũng theo đó chiếu rọi ra.
“Bên người lão đại đều là quái vật a!”
Lý Cực vừa lúc đi tới Thúy Trúc Phong, trong lòng âm thầm may mắn không có theo sai người.
Từ sau khi Lục Đạo Đế Quân hạ chỉ bãi bỏ vị trí Thánh Tử của Tần Phong, đám thiên kiêu cùng gã đến nương tựa Tần Phong đều nhao nhao rời đi.
Nhưng gã lại cảm thấy Tần Phong có thể khiến cho những cao thủ như Tề Tu Viễn, Mộc Tú, Tam Lộng này thề chết đi theo, cũng đủ để chứng minh Tần Phong tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài.
Vì vậy, gã quyết định lấy một đời của mình để đặt cược vào ván này!
Sau đó Tần Phong cũng không bạc đãi gã, không chỉ cho gã một quả tiên nô pháp ấn, còn đem đan dược, luyện khí, phù chú làm ăn đều giao cho gã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận