Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 886 - Nhị đệ, nghe ta giải thích...



Chương 886 - Nhị đệ, nghe ta giải thích...




"Lừa gạt người khác? Nhờ phúc? Thoát y?”
Vu Lan thuận theo ánh mắt của Tần Phong, lập tức nổi giận lôi đình.
“Leng keng, chúc mừng túc chủ chọc tức thiên tuyển chi nữ cấp thần thoại, khiến nàng tức giận đến đau ngực, đạt được 5 vạn điểm phản diện!”
"Lại đau!?"
Ánh mắt Tần Phong tò mò dừng ở trên tuyết sơn, phát hiện độ cao có vẻ lớn hơn so với hai năm trước.
"Lưu manh!!"
Vu Lan bị nhìn chằm chằm cả người không được tự nhiên, vừa xấu hổ vừa tức giận, thế là đứng lên trở về phòng.
“Ai!”
Tần Phong bất đắc dĩ thở dài nói: "Nàng ta biết mình đang làm gì, ta cũng biết rõ nàng đang làm gì, nhưng ta vừa nói ra, thì nàng lại mắng ta lưu manh.”
"Ừm!?"
Vu Lan nghe được lời này, lập tức quay đầu trừng Tần Phong một cái rồi mới rời đi.
“Tính tình thiên tuyển chi nữ quả nhiên không nhỏ!”
Tần Phong lại bất đắc dĩ thở dài, nói: "Cũng chỉ có loại nam nhân đẹp trai như ta mang theo chút côn đồ, khiêm tốn nội lại xa hoa, mới bình dị gần gũi như vậy.”
“Rốt cục đi rồi!”
Đám người Hữu Dung thấy Vu Lan vào phòng, sau đó mới dám thở ra một hơi thật dài.
Không trách các nàng biểu tình như thế, thật sự là khí tràng của đại nữ chủ cấp thần thoại quá mạnh, đè ép các nàng căn bản không dám dâng lên một tia phản kháng, thậm chí còn không hiểu sao cảm thấy Vu Lan thật soái.
"Chủ nhân, roi da nhỏ yêu quý của ta!"
Nguyệt Hi ngại khí tràng cường đại của Vu Lan, căn bản không dám tiến lên đòi roi da nhỏ.
Chỉ có thể dùng ánh mắt đáng thương hề hề nhìn về phía Tần Phong, hy vọng hắn có thể đi vào phục vụ Vu Lan, lấy lại roi da nhỏ, cũng chỉ có hắn mới có thể áp chế được Vu Lan.
“Đừng đùa!”
Tần Phong lại nhún nhún vai, dùng ánh mắt không có biện pháp để hồi đáp.
Tuy rằng hắn cũng muốn nắm Lan bảo bảo, biến thân thành Super Mario tới đỉnh rương tiền.
Nhưng ý thức trong cơ thể Lan Bảo Bảo đã thức tỉnh, hắn thật không dám đánh cuộc, nếu cưỡng ép đỉnh rương tiền sẽ có hậu quả gì, phương pháp an toàn nhất vẫn là chờ Lan Bảo Bảo tự mình nhịn không được.
“Chủ nhân!”
Ngọc Tuyết cũng chạy tưới, ôm lấy cánh tay Tần Phong.
Muốn nhắc nhở Tần Phong đáp ứng chuyện của nàng, giúp nàng luyện chế một kiện thần khí ngọc tiêu.
“Muốn thần khí, phải xem biểu hiện của các ngươi!”
Tần Phong lập tức lộ ra chân thân tiện nam, cười xấu xa nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Ngọc Tuyết, muốn trải nghiệm niềm vui gấp tám lần Lan Bảo Bảo vừa rồi.
"Cái này..."
Thiên Quân, Vạn Mã hai người tự giác rời khỏi tiểu viện, biết kế tiếp hơn phân nửa là nội dung trả tiền, lúc đi còn không quên đem Tam Thu đang ghi chép chính sử, cũng kéo đi.
"Tần công tử!!"
Tiêu Cửu Nương thẹn thùng tiến lên, ôm lấy một cánh tay khác.
Nàng cùng tao hồ ly Ngọc Tuyết kia không giống nhau, tuyệt đối không phải vì Tần Phong luyện chế thần khí, mà là đơn thuần muốn báo đáp ân cứu mạng của Tần Phong.
Tục ngữ nói rất hay, tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo!
“Công tử nói cái gì chính là cái đó!”
Thái tử phi thẹn thùng cúi đầu, yên lặng chuẩn bị lê thơm non mọng nước cho Tần Phong.
“Thần khí!”
Đôi mắt đẹp của Hoa Linh phóng kim quang tiến lên, đối với việc này có thể nói là không hề có sức chống cự.
"Ừm!?"
Tần Phong nhìn các tỷ muộii hai bên trái phải, nhịn không được muốn ngâm thơ: " Không cần cạn bích màu đỏ thẫm, tất nhiên là đệ nhất lưu trong hoa!”
"Bài thơ này..."
Trên mặt Nguyệt Hi nổi lên một tia đỏ ửng, cũng không biết giải thích ra có ý gì.
"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ..."
Hữu Dung ngồi ở một bên đứng ngồi không yên.
Rốt cuộc là "Khai cuộc: Thánh khiết tiểu y tiên trở thành hậu cung của Đại Ma Vương", hay là "Thánh khiết thầy thuốc quật khởi con đường hậu cung, chỉ vì cảm hóa đại ma vương buông đồ đao"
"Thần khí!?"
Giang Linh ở một bên rối rắm, tự hỏi có nên ở lại hay không.
Thần khí!
Lại là thần khí Tần Phong tự tay luyện chế!
Bất kể là Tuế Nguyệt Đao của Tề Tu Viễn tu, hay là Nam Mô Bồ Tát của Tam Lộng đại sư, hoặc là Hộp Kiếm Vô tận của Tần Phong, đều đã được chứng minh trong trận chiến với Tiên Nhân Thượng Giới.
Thiên phú luyện khí của Tần Phong, đúng là vô địch!
Nàng cũng chỉ tới quạt quạt một chút, hẳn là không lên vi phạm đạo đức đúng không?
"Leng keng, chúc mừng túc chủ câu dẫn hoan hỉ oan gia của thiên tuyển chi tử cấp thần thoại, đạt được 20 vạn điểm phản diện!
"Ừm!?"
Vẻ mặt Tần Phong không khỏi sửng sốt, vội vàng đuổi đi: "Sao ngươi còn chưa đi? Mau đi, đừng làm cho người ta nhìn thấy rồi giải thích không rõ ràng.”
“Đừng nha!”
Giang Linh lập tức nóng nảy nói: "Cho ta một cơ hội!”
Ta cho ngươi cơ hội, ai cho ta cơ hội!
Tần Phong không chút nể tình.
Cũng không muốn bởi vì một nữ nhân mà kích phát tiềm lực của nhị đệ, nhất định phải để cho y dựa theo kịch bản Tần đạo viết mà đi tiếp con đường tương lai.
"Quỷ hẹp hòi!"
Giang Linh tức phồng má lên, xoay người định đi tìm Tần Hạo chơi.
"Chờ một chút!"
Tần Phong đột nhiên kêu Giang Linh dừng lại.
Hắn vừa rồi quên mất Âu Đậu Đậu ngu xuẩn có được Diệt Thế Thần Lôi, có thuộc tính kháng thể siêu cường đối với Lôi Điện, hơn nữa hiện tại y mới là chuẩn đế sơ giai.
Mặc kệ từ góc độ nào, y đều có thể chống đỡ lôi kiếp thần khí!
Thay vì tiện nghi cho những người ngoài kia, không bằng để cho nhị đệ hắn đi chống!
Làm tốt là ca ca giúp nhị đệ tu hành, truyền ra ngoài thành một đoạn giai thoại huynh hữu đệ cung kính.
Làm không tốt vậy để nhị đệ ra ngoài tìm nguyên nhân, truyền ra ngoài là vương giả không mang nổi thanh đồng.
“Ngươi đồng ý!”
Đôi mắt đẹp của Giang Linh sáng ngời vội vàng xoay người lại, cầm lấy quạt giúp Tần Phong quạt gió.
Đúng lúc này ——
Tần Hạo làm náo loạn Tần gia gà bay chó sủa, vừa lúc rơi trên nóc tiểu viện nơi này, cũng vừa lúc nhìn thấy Giang Linh lấy lòng Tần Phong.
Tuy rằng lúc trước y bị ép làm rể Vô Song thành, cùng Giang Linh ở chung mấy năm, hai người cũng thường xuyên đùa giỡn, nhìn nhau không vừa mắt.
Nhưng khi nhìn thấy một màn trước mắt này, trong lòng không biết vì sao cảm thấy rất đau đớn.
Đồng thời, bên tai y cũng nhớ tới lời Giang Linh nói trước kia, thần tượng của mình là Tần Phong, mình muốn gả cũng nên gả cho loại thiếu niên anh hùng như Tần Phong...
"Nhị đệ!!"
Tần Phong trong lòng lập tức chửi bới, không nghĩ tới thật sự gặp phải loại kịch bản cẩu huyết này.
“Quấy rầy!”
Ánh mắt Tần Hạo ảm đạm xuống, ra vẻ tiêu sái xoay người rời đi.
Tần Phong vội vàng kêu lên: "Nhị đệ, ngươi nghe ta ngụy biện, a, giải thích a..."



Bạn cần đăng nhập để bình luận