Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1657 - Đi tìm Tiểu Tam Tam



Chương 1657 - Đi tìm Tiểu Tam Tam




“Là Tiên Thiên Khí Hồn!”
Tứ trưởng lão thân đã nửa bước vào luyện khí sư cấp Thiên Đạo, liếc mắt một cái liền nhìn ra thẻ trúc thánh nhân bất phàm.
Mặc dù thẻ trúc Thánh Nhân bị tu vi Tần Phong hạn chế, sau khi thăng cấp chỉ đạt tới cấp bậc tiên khí trung phẩm, nhưng dựa vào thuộc tính tiên thiên khí hồn, uy lực tuyệt không yếu hơn tiên khí thượng phẩm.
Quan trọng là thẻ trúc thánh nhân có thể dẫn tới đại đạo chi thế, từ trình độ nào đó mà nói thì còn lợi hại hơn nhiều so với tiên khí thượng phẩm.
“Chỉ có thể dừng lại ở tiên khí trung phẩm thôi sao?”
Tần Phong lại thử vài lần, vẫn không cách nào tiếp tục thăng cấp.
Hiện tại trừ phi hắn có thể đột phá đến Thái Ất Kim Tiên Cảnh, nếu không phương diện luyện khí sẽ rất khó có đột phá quá lớn.
“Ô ô, thỏ ta ngủ thật an nhàn!”
Tiểu Bạch duỗi lưng một cái đứng lên, mở mắt ra liền thấy được chiếu nhỏ.
Chỉ thấy thẻ trúc thánh nhân trôi nổi trên không trung, bốn phía lóe ra ánh sáng nhu hòa, so với lúc trước thì rõ ràng đã tăng lên vài cấp bậc.
“Sao lại thay đổi?”
Trên đầu Tiểu Bạch tràn đầy dấu chấm hỏi.
Không rõ mình tỉnh ngủ một giấc, tại sao chiếu nhỏ lại đột nhiên thay đổi.
Tuy nhiên nghĩ đến cơ hội là để lại cho thỏ da mặt dày, thì nó liền trơn tru thu lại thẻ Thánh Nhân, sau đó nhảy lên bả vai Tần Phong làm nũng, cò không quên nói một câu, chủ ngân của thỏ ta là tốt nhất.
“Ngươi thật đúng là không khách khí!”
Tần Phong xoa xoa đầu thỏ, đứng dậy hoạt động chút gân cốt, nói: "Nên đi Thiên Phủ viện thăm Tiểu Tam Tam, cũng không biết hiện tại hắn trải qua như thế nào…”
Thiên Phủ viện.
Từ lần đầu Tần Phong đến đây đã qua một năm.
Chỉ thấy nơi này vẫn không có gì thay đổi, Thiên Phủ viện cổ kính trang nhã xây dựa theo sườn núi, bốn phía mây mù lượn lờ, giống như đặt mình trong một chốn tiên cảnh.
Bên trong cây xanh rợp bóng, cầu nhỏ nước chảy, đường cong thông u, khắp nơi đều lộ ra hơi thở cổ xưa trang nhã.
Tuy rằng lần khảo hạch nội môn trước đó đã chết rất nhiều đệ tử ngoại môn, nhưng cũng may Tiên Minh có mấy vạn nơi ngoại môn đóng quân, có thể liên tục không ngừng bổ sung nguồn cung cấp.
Hiện tại trong Thiên Phủ viện, vẫn đầy đệ tử.
“Thật sự là không có một chút thay đổi nào!”
Tần Phong mang theo Tiểu Bạch đến Thiên Phủ viện, đột nhiên có loại cảm giác dường như đã qua mấy đời.
Chỉ thấy đệ tử ngoại môn không phải ngồi trên mặt đất trong giảng đường, hết sức chuyên chú nghe giảng, thì chính là nghiêm túc lật xem sách vở ở tàng thư các, hoặc là giao lưu, phẩm trà, ngắm trăng ở khu sinh hoạt.
Tình cảnh này, sao mà tương tự!
“Đó không phải là Tần Phong sao?”
Có vài tên đệ tử nội môn đi ngang qua, nhìn Tần Phong thì thần sắc không khỏi sửng sốt.
Theo bọn hắn được biết Tam trưởng lão trừng phạt Tần Phong rất nặng nề, cho nên hiện tại hắn hẳn phải nên ở Tiên Chú Phong tự mình kiểm điểm mới đúng, nhưng tại sao lại xuất hiện ở Thiên Phủ viện này!
“Ta không thấy gì hết!”
Có đệ tử thức thời, đã xoay người rời đi.
Không phải bọn họ không muốn đi tố cáo Tần Phong, mà là chỗ dựa của Tần Phong là Tứ trưởng lão.
Chỉ sợ bọn họ chân trước vừa tố cáo, chân sau sẽ bị người bắt đi, không đến ba ngày sẽ nhận hình phạt ngồi tù.
“Ta cũng không nhìn thấy!”
Các đệ tử khác cũng kịp phản ứng, vội vàng chạy trốn khỏi hiện trường.
“Hả!?”
Tần Phong nghi hoặc quay đầu lại nhìn, không hiểu vì sao mọi người vừa thấy hắn thì liền bỏ chạy?
Tuy nhiên hắn cũng không có thời gian để ý tới loại chuyện này, mà bắt đầu hỏi thăm đệ tử ngoại môn về tung tích của Tiểu Tam Tam.
“Lâm Tam!?”
Đệ tử ngoại môn đồng loạt nhìn qua, dĩ nhiên không xa lạ gì với Lâm Tam.
Bởi vì hiện tại toàn bộ Thiên Phủ viện đều biết, Lâm Tam là do Thất trưởng lão tự mình mang tới.
Vốn còn có người cảm thấy Lâm Tam không tính là gì, dự định đánh bại Lâm Tam hấp dẫn sự chú ý của Thất trưởng lão, vì thế liên tục mười mấy người chạy tới khiêu chiến, kết quả không ngoại lệ đều thua dưới kiếm của Lâm Tam.
Có thể nói hiện tại Lâm Tam là tuyển thủ đứng đầu Thiên Phủ viện.
“Đây chính là sự khác biệt giữa nhân vật chính và nhân vật phản diện?”
Tần Phong im lặng.
Tuy rằng hai người bọn họ đều gặp phiền toái ở Thiên phủ viện, nhưng hắn còn chưa kịp trang bức thì đã kết thúc, mà Tiểu Tam Tam từ đầu đến cuối đều trang bức.
“Rất dễ tìm Lâm Tam!”
Đệ tử ngoại môn lại mở miệng nói: "Hắn không phải tu luyện ở động phủ miễn phí, thì là ở hậu sơn Thiên Phủ viện luyện kiếm.”
“Động phủ miễn phí!?”
Tần Phong không khỏi sửng sốt, quay đầu nhìn về phương xa.
Không giống hắn khi mới vào Thiên Phủ viện đã ở biệt thự lớn, Tiểu Tam Tam chỉ có thể ở trong động phủ miễn phí, không có hiệu quả tốc độ mà chỉ có chút hiểu quả cách âm đơn giản.
“Kiếm tu nghèo!”
Sự ghét bỏ trên mặt Tiểu Bạch sắp tràn ra màn hình rồi.
May mắn năm đó thỏ mẹ đem nó giao cho Tần Phong nuôi nấng, nếu như giao cho kiếm tu nghèo Lâm Tam này, thì làm sao có thể trở thành thỏ phú quý ở nhân gian, mà chỉ có thể thành thỏ đáng thương ăn bữa trước không có bữa sau.
“Hay là ra phía sau núi!”
Tần Phong nhìn sơn động dày đặc trên vách đá, xoay người dẫn Tiểu Bạch đi về phía sau núi.
Rất nhanh.
Một người một thỏ đến sau núi.
Chỉ thấy trên núi xanh biếc dạt dào, cổ mộc chọc trời, thanh tuyền róc rách, chim hót hoa thơm, đa số đệ tử đều ở chỗ này cảm ngộ tự nhiên, thể ngộ đại đạo, tu luyện tâm tính.



Bạn cần đăng nhập để bình luận