Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1212 - Thỏ bảo phiên bản người dạy



Chương 1212 - Thỏ bảo phiên bản người dạy




“Không sai, chính là ngọc tỷ truyền quốc!”
Tiểu Bạch lập tức nói: "Hôm nay thỏ ta không giả vờ nữa, kỳ thật thỏ ta chính là thỏ kế thừa duy nhất mà Tần Hoàng chỉ định, Tần Nhị Đản bất quá chỉ là khảo nghiệm Tần Hoàng để lại cho thỏ ta, chỉ cần thỏ ta có thể chiến thắng thì chính là thỏ nhị thế của Đại Tần..."
"Thỏ nhị thế của Đại Tần!!"
Chúng yêu rõ ràng không có trí tuệ gì, vẻ mặt bị khiếp sợ.
"Các vị!!"
Tiểu Bạch bắt đầu vẽ bánh nói: "Chỉ cần chúng ta chiến thắng Tần Nhị Đản, từ nay về sau Đại Tần chính là do yêu tộc chúng ta định đoạt, đến lúc đó Ma Hoàng ngươi muốn có bao nhiêu thần khí liền có bấy nhiêu thần khí, Thanh Xà ngươi có thể đem Đế Tú biến thành nô lệ của mình, để cho hắn quỳ gối trước mặt mình, nhìn ngươi cùng mỹ nam khanh khanh ta ta..."
"Muốn bao nhiêu thần khí thì có bao nhiêu thần khí!!"
Ma Hoàng lập tức hô hấp dồn dập, khó có thể ngăn cản loại hấp dẫn này.
"Đem Đế Tú biến thành nô lệ!?"
Thanh Xà hô hấp cũng dồn dập, có loại khoái cảm trước nay chưa từng có.
Chúng yêu khác cũng đều là hai mắt phiếm hồng, hô hấp dồn dập, chỉ cảm thấy máu trong cơ thể đang thiêu đốt, không chút do dự ăn bánh lớn của Tiểu Bạch.
"Con thỏ này..."
Ngọc Tuyết cùng Hoa Linh nhịn không được nhìn nhau một cái, càng nhìn càng cảm thấy giống phiên bản thu nhỏ của Tần Hoàng.
Không chỉ vô cùng vững vàng, mà còn biết vẽ bánh cho cấp dưới!
"Đây thật sự là thỏ bảo nhà ta!?"
Vẻ mặt thỏ mẹ hoảng hốt đứng ở bên ngoài bầy yêu, cúi đầu nhìn hai con thỏ bảo trong ngực.
Chỉ thấy chúng nó giống như một tiểu nhũ đoàn mềm mại, một bộ dáng ngây thơ đáng yêu, hoàn toàn khác xa với Tiểu Bạch!
Một là phiên bản thỏ dạy!
Một là phiên bản người dạy!
.........
Hoa lạc thành.
Lâm Hào dựa vào đạo lí đối nhân xử thế, thành công thay thế vị trí gia chủ.
Tuy rằng trong lòng Lâm gia chủ rất không cam lòng, nhưng cũng biết Lâm Hào càng thích hợp hơn mình.
Nguyên nhân chủ yếu nhất, vẫn là con trai lâm Uyên của gã, là hy vọng tương lai của lão Lâm gia bọn họ, cho nên việc giao nhận quyền lợi của gia chủ cũng vô cùng thuận lợi.
Mà sau khi Lâm Hào trở thành gia chủ, lại càng mở ra hành vi điên cuồng rải tiền.
Cho dù Nhâm Hoàn không nghĩ ra được cái cớ gì để muốn hồng bao, thì ông ta cũng tri kỷ nghĩ biện pháp đưa cho hắn hồng bao, còn có Đông Phương tiểu thư.
"Chuyện này không tốt lắm!?"
Đông Phương tiểu thư lộ ra vẻ mặt có chút do dự.
Từ sau khi hắn lên chức Lễ bộ thượng thư của Đại Tần, vẫn là lần đầu tiên nhận hồng bao của người ta, khiên trong lòng không ngừng nhảy nhót.
"Đây là tiến bộ!"
Mộc Tú an ủi Đông Phương tiểu thư không cần khẩn trương, mặc kệ chuyện gì cũng là lần đầu tiên.
“A Di Đà Phật!”
Tam Lộng đại sư chắp hai tay lại nói: "Thần côn nói rất đúng, ngươi không lấy, ta không lấy, mọi người sau này phải tiến bộ như thế nào đây!?”
“Có đạo lý!”
Nhâm Hoàn đồng ý gật gật đầu, tỏ vẻ mình muốn tiếp tục tiến bộ.
“Được rồi!”
Đông Phương tiểu thư do dự một chút, vẫn là thu hồng bao.
“Như vậy mới đúng!”
Tam Lộng đại sư lộ ra nụ cười hài lòng.
Không giống như lần trước cùng Quang Thiên đi vây bắt thế gia, Đông Phương tiểu thư mới là cúc nội nhân chân chính.
Lúc này——
Trong quán trà của Lạc Hoa Thành.
Hóa thân Tần Phong đã cắt đuôi được Tửu Tiên, đang thưởng thức trà nhìn tiểu tỷ tỷ trên đường phố ngoài cửa sổ.
"Bệ hạ!!"
Hư không truyền đến một trận lắc lư, Thanh Thiên cũng xuất hiện ngay sau đó.
Chỉ thấy hắn quỳ một gối trước mặt Tần Phong, báo cáo đám người Tam Lộng đại sư thu hồng bao.
“Không hổ là người từng làm thành chủ!”
Tần Phong nhấp một ngụm trà, nhịn không được cảm khái nói: "Không chỉ hiểu đạo lý đối nhân xử thế, còn tìm nhiều tiểu tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, cán bộ nào có thể trải qua loại khảo nghiệm này đây!?”
“Bệ hạ!”
Thanh Thiên nghĩ đến mình không có hồng bao, liền mở miệng nói: "Căn cứ vào điều tra của Hắc Băng Đài, Lâm Hào lần này đã lấy ra tất cả tài sản còn lại của thành Thiên Tâm.”
“Hắn đây là muốn làm liều!”
Vẻ mặt Tần Phong không khỏi sửng sốt, có chút bội phục dũng khí của Lâm Hào.
Chỉ mới tiếp xúc với Lâm Uyên một thời gian ngắn như vậy, liền dám đem toàn bộ giá trị của mình đặt cược lên, khó trách năm đó Lâm Hào có thể cùng Tần gia phân biệt chiếm lấy hai nơi của Đại Hạ.
“Bệ hạ!”
Thanh Thiên trông mong nhìn Tần Phong.
Không đề nghị có người thu hồng bao, bởi vì hắn chưa lấy được hồng bao.
“Được rồi!”
Tần Phong nhấp một ngụm trà, mới nói: "Trẫm liền làm thuận nước thuận thuyền là được rồi, cũng không thể để cho người ta tiêu tiền vô ích, truyền ra ngoài chẳng phải là đập bảng hiệu chữ vàng của trẫm sao.”
“Bảng vàng của bệ hạ!?”
Thanh Thiên sửng sốt, trong đầu nhanh chóng chuyển động.
Người thu hồng bao chính là đám người Mộc Tú, đập bảng hiệu lại là của Tần Hoàng, nói cách khác hồng bao tương đương với chiêu bài, người nhận hồng bao kỳ thật là Tần Hoàng, đám người Mộc Tú chỉ là người công cụ mà thôi.
“Bệ hạ anh minh!”
Thanh Thiên trong nháy mắt tâm tình liền thoải mái, vội vàng vuốt mông rồng.
Lúc này——
Đám người Tam Lộng đại sư cáo từ Lâm Hào.
Bọn họ không chỉ thu hồng bao của Lâm Hào, còn cầm không ít đan dược trân quý của Lâm gia, làm cho tiểu kim khố khô héo nhiều năm lại một lần nữa lại phồng lên.
“Lâm thành chủ, dừng bước!”
Tam Lộng đại sư vui vẻ khoát tay áo, sau đó xé rách hư không biến mất tại chỗ.
“Cứ đi như vậy?”
Đầu óc Lâm Uyên có chút không rõ.
Rõ ràng nói tốt đến tìm hắn gây phiền toái, kết quả toàn bộ quá trình cũng không để ý tới hắn, để cho hắn thức đêm chuẩn bị đủ thứ, nhưng lại không có đất dụng võ.
"Vô sỉ!!"
Lâm gia lão tổ nhìn thấy bốn người rời đi, rốt cuộc khống chế không được mắng to.
Ông ta sống lâu như vậy, còn chưa từng thấy qua người mặt dày vô sỉ như thế, ở nhà bọn họ vừa ăn vừa uống vừa lấy, đây tuyệt đối không nể mặt mũi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận