Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 921 - Thơ rượu thừa dịp niên hoa



Chương 921 - Thơ rượu thừa dịp niên hoa




Đúng lúc này ——
Trong cửa lại đi ra vài tiểu tiên nữ, nhìn thấy Lâm Uyên lập tức phẫn nộ chỉ trích.
“Lâm Uyên, đều là tên hỗn đản ngươi hại thảm tiểu sư muội!”
"Đại náo hôn lễ của tiểu sư muội, ngươi bảo nàng sau này phải gặp người như thế nào!?"
"Chỉ mới đưa điểm tâm cùng linh thạch cho tiểu sư muội, ngươi sẽ không thật sự cho rằng tiểu sư muội liền thuộc về ngươi đi!”
“Tiểu sư muội nhận lễ vật của ngươi là cho ngươi cơ hội, nhưng nàng cũng có quyền theo đuổi tình yêu?!"
“Tiểu sư muội chính là nữ hài tử, ngươi thật ngoan tâm!”
“Tiểu sư muội lần này bị ngươi hại thảm!”
"Bỏ qua thế sự không nói, ngươi nghĩ mình không sai sao!?”
"......"
Tần Phong ở một bên nghe mà trợn mắt há hốc mồm, giống như nhìn thấy Siberia Titan cự long tay không bóp nát tiểu hành tinh, cho dù hắn thêm hơn 30 buff, mở toàn bộ hỏa lực cũng không tiếp được mổ quyền này.
Hắn thân là nam nhân, tiên thiên có tội a!!
"Ta..."
Lâm Uyên lộ ra vẻ mặt thống khổ, thừa nhận mình có tội.
“Uyên tổng!”
Tần Phong nhìn không nổi nữa, tiến lên kéo người sang một bên, kề vai lừa gạt nói: "Hiện tại ngươi cũng thấy, không phải ta muốn làm người xấu oan uổng ngươi, thật sự là cục diện không thể khống chế, ta sợ ngươi ở lại sẽ có nguy hiểm, cho nên mới cho ngươi đi ra ngoài tránh đầu sóng ngọn gió trước.”
“Đa tạ!!"
Lâm Uyên rốt cục cảm nhận được dụng tâm lương khổ của Tần Phong, hốc mắt cảm động rưng rưng, chỉ là sau đó lại khó chịu quay đầu lại nói: "Nhưng sư muội nàng..."
"Thiếu hiệp, giang hồ to lớn, không phải nàng thì không thể sao!?"
Tần Phong cũng là lần đầu gặp người thuần khiết như vậy, thật sự không biết nên nói cái gì.
"Đúng vậy!"
Lâm Uyên gật đầu thật mạnh, giống như nhớ lại: "Nngươi chưa từng thấy qua, gió xuân còn không đẹp bằng nụ cười của nàng.”
“Ta nghĩ ta đã gặp qua, còn không phân biệt được đó là chấp niệm, hay là thích!”
Tần Phong cũng giống như nhìn thấy bóng dáng trong trí nhớ kia, nhịn không được lẩm bẩm nói: "Người cuối cùng sẽ bị những vật khi còn thiếu niên không thể có được, vây khốn cả đời, tuổi già xế chiều mới chịu thức tỉnh, sau đó lại vì một chuyện, một vật làm hoang mang cả đời.”
"Ừm!?"
Vẻ mặt Lâm Uyên không khỏi sửng sốt nói: "Ngươi cũng từng yêu!?”
“Yêu, duy chỉ động tâm với nàng!”
Tần Phong nhìn mây mù trên núi, chậm rãi nói: "Đáng tiếc, khi đó hoa nở người khác biệt, cuối cùng không giống, thiếu niên du ngoạn, con người không thể đồng thời có được thanh xuân cùng cảm ngộ về thanh xuân!”
“Cuối cùng không giống, thiếu niên du ngoạn!?"
Lâm Uyên tinh tế nhất phẩm, biết Tần Phong có chuyện xưa.
Lúc này...
Võ Lăng Thánh Chủ đi chân trần, phiêu phù ở phía trên hư không.
Bởi vì là Tần Phong nghĩ ra chủ ý, cho nên nàng liền để Tần Phòn xử lý, nhưng lại lo lắng cho nên tự mình đi theo, không nghĩ tới nhìn thấy một mặt mà Tần Phong không muốn ai thấy.
"Người cuối cùng sẽ bị những vật mà thiếu niên không có được, vây khốn cả đời…”
Võ Lăng Thánh Chủ nhịn không được lẩm bẩm, rất khó tin lời này xuất phát từ miệng thiếu niên.
Bất quá thiên phú của Tần Phong là có thể thấy rõ, hơn nữa hắn mới 22 đã có tài văn chương phi phàm, nói ra loại lời này cũng không phải là không có khả năng.
Đồng thời, trong lòng nàng cũng thập phần tò mò, rốt cuộc là loại kỳ nữ tử gì có thể làm cho Tần Phong lưu luyến không quên.
“Người này thật sự là ông trời đuổi theo đút cơm!”
Võ Lăng thánh chủ tuy rằng ngoài miệng không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận mình ghen tị.
Năm đó nàng bằng vào thiên phú siêu cường cường thế quật khởi, bao nhiêu tiền bối cao nhân bại ở trong tay nàng, lúc ấy nàng không hiểu tâm tình của những người đó, hiện tại nàng rốt cục cảm nhận được.
Cố gắng ở trước mặt thiên phú, quả thật là không chịu nổi một kích!!
"Thần côn, ngươi nói chủ công lại mưu tính cái gì!?"
Tam Lộng đại sư xuất hiện cách đó không xa, căn bản không tin miệng rách của Tần Phong.
Theo gã thấy mỗi một lời nói, hành động của Tầ Phong đều mang theo mục đích, không cẩn thận sẽ bị lừa gạt, bất kể là Phương Trưởng cùng Diệp Thần, hay là Lâm Tam cùng Tần Hạo, bị bán còn đang giúp hắn đếm tiền.
"Có thể nói chuyện hay không!?"
Mộc Tú nghiêm túc nói: "Chủ công không chỉ là người làm đại sự, còn là người quang minh lỗi lạc, hắn chỉ muốn thống nhất Hoang Cổ, cho các tiểu tức phụ một gia đình ấm áp.”
“Ừm, thần côn nói rất đúng!”
Nhâm Hoàn sờ lấy Ngư Tràng kiếm, đồng ý gật gật đầu.
"Cái gì!?"
Tam Lộng đại sư lộ ra vẻ mặt sửng sốt, đột nhiên phát hiện mình không thích hợp sống chung.
Lúc này...
Các tiểu tiên nữ vẫn đang chửi mắng, làm cho trong lòng Lâm Uyên càng thêm khó chịu.
“Uyên tổng, ngươi vẫn nên ra ngoài đi dạo một chút!”
Tần Phong mở miệng khuyên nhủ: "Người trẻ tuổi không nên dừng lại vì chuyện vô nghĩa, chủ yếu là người đến người đi, hơn nữa đem tâm hỏa thử trà mới, thơ ruouj thừa dịp niên hoa.”
“Thơ rượu thừa dịp niên hoa!!”
Thân thể Lâm Uyên không khỏi run lên, không hiểu sao muốn đi ra giang hồ.
Tuy nhiên một giây sau, nụ cười ngọt ngào của tiểu sư muội liền xuất hiện trong đầu hắn, làm cho hắn bất giác quay đầu lại nhìn về phía Võ Lăng Thánh Địa lần nữa.
"Mẹ kiếp!!"
Tần Phong vẫn là lần đầu tiên gặp Uyên tổng thuần khiết như vậy, hít sâu một hơi kéo dài mạng sống, nói: "Có thực lực mới có thể dẫn nàng ấy đi xem bầu trời quang đãng vạn dặm, không có thực lực chỉ có thể dẫn nàng đi cướp bóc!”
“Đa tạ Tần sư huynh chỉ điểm!”
Lâm Uyên giống như bị đánh thức, ôm quyền xoay người không dừng lại nữa.
Cũng nghĩ đến lời vừa rồi của Tần Phong, rõ ràng là đang nhắc nhở hắn, sư phụ Thiên Tú của hắn hiện tại không bỏ vào được, vậy mình có thể an tâm rời đi.
Lúc này...
Các tiểu tiên nữ thấy Lâm Uyên đi rồi, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hại tiểu sư muội thảm như vậy, ngay cả một câu xin lỗi cũng không có, thật sự là quá tiện nghi cho hắn.
Bất quá nghĩ đến là Tần Phong đuổi Lâm Uyên đi, lập tức thay đổi ánh mắt sùng bái vây quanh.
“Thánh tử đại nhân, thật lợi hại!”
Các tiểu tiên nữ lộ ra vẻ mặt sùng bái, dùng âm thanh nũng nịu để nói: "Chúng ta mắng lâu như vậy cũng không đuổi Lâm Uyên đi được, nhưng ngươi ra tay vài câu liền xử lý xong!”
“Chuyện nhỏ thôi!”
Tần Phong tự tin hất đầu, nói: "Lâm Uyên bất quá chỉ là thiếu gia Lâm gia, trong nhà có một vị luyện đan sư thần cấp tọa trấn, sao dám đối nghịch với Tần gia đại công tử ta đây..."



Bạn cần đăng nhập để bình luận