Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1061 - Hắc thủ là Diệp Thần



Chương 1061 - Hắc thủ là Diệp Thần




Lúc này——
Hơn mười chuẩn đế bày trận vây khốn Lâm Tam, còn có ba gã Ngụy Đế giao đấu vớiLâm Tam.
Tuy Rằng Lâm Tam có được hào quang nhân vật chính, có thể vượt cấp khiêu chiến, nhưng tu vi chỉ có chuẩn đế trung giai, đối mặt với cửu đại thế gia rõ ràng lực bất tòng tâm.
“Lâm Tam, ngươi trốn không thoát!”
Một gã Ngụy Đế hừ lạnh một tiếng, gia tăng lực lượng.
"Đáng chết!!"
Linh lực trong cơ thể Lâm Tam đã tiêu hao hơn phân nửa, muốn sử dụng kiếm quyết mạnh nhất của mình cũng không được.
Ầm ầm!!
Ngay khi Lâm Tam chuẩn bị liều chết đánh một trận, hư không đột nhiên bị mạnh mẽ xé rách ra.
Ngay sau đó Tần Phong không giận tự uy từ trong đó đi ra, vô thượng nhân hoàng chi uy càng làm cho thiên địa bắt đầu run rẩy.
"Tần Hoàng!!"
Cửu đại thế gia lộ vẻ hoảng sợ, trong lòng hô to xong.
"Tần huynh!!"
Lâm Tam cảm động thiếu chút nữa khóc ra.
Mỗi lần y gặp phải nguy hiểm, Tần Phong luôn có thể xuất hiện kịp thời.
Kiếp này có thể cùng Tần Phong làm huynh đệ, là phúc khí tám đời y tu luyện...
“Lâm huynh, ngươi có sao không?”
Tần Phong nhìn mọi người bốn phía, nhịn không được trêu ghẹo nói: "Ba gã Ngụy Đế, hơn mười chuẩn đế liền bức ngươi chật vật như thế, không biết còn tưởng rằng ngươi là tế cẩu gì.”
Ngươi mới là tế cẩu!
Cả nhà ngươi mới là tế cẩu!
Cảm động trong lòng Lâm Tam lập tức tiêu tán không thấy, không rõ mình đang chờ mong chuyện gì với tiện nhân này.
Hắn thật sự cho rằng tất cả mọi người đều có thể giống như hắn, có thể lĩnh ngộ nhiều buff như vậy, dám đấu với tiên nhân thượng giới, đem đại đế làm dưa cắt!?
Hơn nữa, không phải y không được, là địch nhân quá vô sỉ!
Y chiến đấu cùng Diệp Thần đã tiêu hao rất lớn, lại trúng dược rách hầu họng cũng vô dụng, ngay sau đó đã bị Cửu đại thế gia một đường đuổi giết, dọc theo đường đi ngay cả khẩu khí cũng không cho y thở dốc.
Phàm là để cho y ngủ một giấc, cũng không đến mức chật vật như thế!
"Leng keng, chúc mừng túc chủ đả kích sự tự tin của thiên tuyển chi tử cấp Thần Thoại, đạt được 20 vạn điểm phản diện!”
"Cái này đã chịu không nổi!?"
Trong lòng Tần Phong nhất thời vui sướng, phát hiện Lâm Tam vẫn mẫn cảm như trước.
Một câu đơn giản, có thể ra rất nhiều dầu!
Ông! Ông!
Cũng không biết là Lâm Tam bị kích thích, hay là hào quang bị kích hoạt, Vô Trần Kiếm trong tay bộc phát ra một trận kiếm reo sắc bén đến cực điểm.
Trong lúc trùng thiên kiếm khí bay tán loạn, bầu trời đêm vốn bình yên chợt bị thắp sáng.
Chỉ thấy Lâm Tam liên tục giẫm ra bảy bước, mỗi một bước đều sẽ khiến cho kiếm khí trên người tăng cường một phần, thẳng đến bước cuối cùng giẫm xuống, người đã cùng Vô Trần Kiếm trong tay hợp làm một.
"Ai da, mạnh mẽ rồi!"
Trong lòng Tần Phong có chút hối hận.
Nếu sớm biết nơi này có kịch xem, nhất định sẽ mang Tiểu Hương phi tới đây.
“Không tốt!”
Sắc mặt cửu đại thế gia không khỏi biến đổi, cảm nhận được một kiếm này của Lâm Tam rất kinh khủng.
Không có chút chần chờ nào...
Ba gã Ngụy Đế phóng ra đại chiêu của mình, chống cự một kiếm khủng bố này của Lâm Tam.
Ầm ầm!!
Công kích của song phương trùng trùng điệp điệp va chạm với nhau, năng lượng khủng bố hóa thành phong bạo quét qua bầu trời đêm.
"Phốc!!"
Song phương tất cả đều phun ra một ngụm máu tươi, sau đó mỗi người lui lại vài bước.
"Đi nhanh!!"
Ba gã Ngụy Đế bất chấp thương thế của bản thân, mang theo hơn mười chuẩn đế nhanh chóng chạy trốn.
Từ giây phút Tần Phong lóe sáng xuất hiện, quan hệ song phương liền phát sinh hai cấp đảo ngược, cho dù bọn họ có thể đánh chết Lâm Tam cũng vô dụng, còn không bằng chạy trốn.
“Leng keng, chúc mừng chủ túc chủ hãm hại thiên tuyển chi tử cấp Thần Thoại, khiến hắn bị thương, đạt được 20 vạn điểm phản diện!”
“Lại cho chất béo!”
Tần Phong biết cơ hội đánh độ hảo cảm đã đến, lập tức lớn tiếng quát: "Thật sự là lá gan to lớn, cư nhiên ngay cả huynh đệ ruột khác cha khác mẹ của trẫm cũng dám đả thương, thật coi trẫm là bài trí sao!?”
"Tần huynh!!"
Thân thể Lâm Tam không khỏi run lên, lần thứ hai bị Tần Phong cảm động đến.
Tuy rằng Tần Phong làm người không đứng đắn, nhìn qua rất không đáng tin cậy, nhưng thời điểm mấu chốt cũng tuyệt không qua loa.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ lừa gạt gạt tình cảm của thiên tuyển chi tử cấp Thần Thoại, đạt được 20 vạn điểm phản diện!
"Kiếm tới!!"
Tần Phong đột nhiên ánh mắt như điện, khí thế bức người, mang theo cảm giác áp bách làm cho người ta hít thở không thông.
Ông! Ông!
Vô Tận Kiếm Tráp đột nhiên hiện lên trong hư không, ngay sau đó kiếm minh sắc bén vang vọng khắp thiên địa, Trường Không thần kiếm hóa thành kiếm quang rơi vào trong tay Tần Phong.
Chỉ thấy thảo nguyên bay lên một cỗ kình phong, thổi tóc dài màu đen của hắn cuồng vũ, uy lực của nhân hoàng vô thượng từ trên người bộc phát ra, tay phải chợt rút Trường Không thần kiếm.
Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật!!
"Hảo kiếm!!"
Lâm Tam lập tức nhìu mày, nhìn chằm chằm Tần Phong không chớp mắt.
Ầm ầm!!
Trường Không Thần Kiếm như như du long ra khỏi vỏ, tiếng kiếm thanh thúy vang vọng khắp thiên địa.
Một tia kiếm quang rực rỡ chói mắt vô cùng nhanh, kéo kiếm khí hồng lưu đáng sợ, ẩn chứa sát khí cùng lãnh ý lạnh lẽo, như gió mát thổi qua, lại giống như muốn đẩy mây bay ra vạn dặm.
Không cách nào ngăn cản, cũng không cách nào chống lại!
"Không tốt!!"
Đám người cửu đại thế gia lộ vẻ hoảng sợ, chỉ thấy một đạo kiếm quang cấp tốc mà đến.
Phốc phốc! Phốc phốc!
Kiếm khí tung hoành, máu tươi bắn tung tóe.
"Tê tê!!"
Đám người Mộc Tú theo sát phía sau mà đến, kết quả nhao nhao hít một hơi khí lạnh.
Chỉ thấy Tần Phong vẫn là thiếu niên trước kia, không có một tia thay đổi, xuất kiếm tất thấy máu, không phải giết người, chính là đoạn căn!
"A..."
Đám người cửu đại thế gia phát ra tiếng kêu thê thảm, hiển nhiên bọn họ vẫn giữ được tính mạng dưới kiếm của Tần Phong.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ đoạn lý trí của người khác, đạt được 1000 điểm phản diện!"
"Leng keng, chúc mừng túc chủ đoạn lý trí của người khác, đạt được 1000 điểm phản diện!"
“.........”
Trong một loạt âm thanh hệ thống, Trường Không Thần Kiếm một lần nữa trở về vỏ.
Ông! Ông!
Trường Không Thần Kiếm đột nhiên run rẩy, giống như đang kháng nghị Tần Phong dùng nó đoạn căn.
Vốn dĩ nó là bội kiếm của Trường Không Kiếm Thần, là một trong mười đại thần khí của Hoang Cổ, người đạt được nó đều quý trọng, nhưng Tần Phong hết lần này tới lần khác dùng nó để diệt tận gốc.
Từ sau khi bị ép nhận Tần Phong làm chủ, gốc rễ bị gãy dưới kiếm của nó không có hơn một ngàn, cũng có tám trăm, quả thực làm ô uế uy danh Trường Không Thần Kiếm của nó ở Hoang Cổ.
"Còn dám kháng nghị!?"
Tần Phong nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp ném vào hộp kiếm.
Từ sau khi thập tổ Tần gia hỗ trợ, ép buộc Trường Không Thần Kiếm nhận chủ, nó liền hờ hững không để ý đến mình, cho dù hao tâm tổn sức chữa trị xong cho nó, thì cũng vẫn không có ý muốn để ý tới hắn.
Nếu chỉ có thể lấy được thân kiếm của nó, vậy cần gì phải để ý tới khí hồn!
Hơn nữa, hiện tại hắn không chỉ có Nhân Hoàng kiếm mà còn Ma kiếm tổ truyền, thanh kiếm kia không mạnh hơn Trường Không Kiếm này!?
“Tần huynh, kiếm của ngươi lại trở nên mạnh hơn!”
Lâm Tam chật vật đi tới nói: "Gần đây ngươi lại khổ tu sao?!”
“Đương nhiên!"
Tần Phong thẳng thắn nói: "Trẫm từ nhỏ sớm chiều khổ luyện, nóng lạnh không bỏ cuộc, chó ngủ canh ba trẫm đọc sách, giờ Mão thì trẫm luyện kiếm, mười năm như một mới có thành tựu hôm nay.”
Sớm chiều khổ luyện, nóng lạnh không bỏ cuộc!?
Canh ba đọc sách, giờ mão luyện kiếm?
Đám người Mộc Tú nghe được khóe mắt co rút, muốn biết vì sao Tần Phong có thể nhịn không bật cười.
“Tần huynh thật sự là khắc khổ!”
Lâm Tam lại cho rằng thật, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Vốn tưởng rằng mình thiên phú không bằng Tần Phong, ai biết là mình không cố gắng bằng người ta, cảm giác y mấy chục năm nay quả thực chính là sống vô ích.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ khiến thiên tuyển chi tử cảm thấy xấu hổ khi làm người, đạt được 20 vạn điểm phản diện!”
"Lại là 20 vạn!"
Trong lòng Tần Phong cảm thấy vui sướng, giống như cẩu tác giá lại nước thêm một chương.
"Tần huynh, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không!?"
Lâm Tam đột nhiên nghiêm túc nói: "Bảo tàng tiền triều có phải toàn bộ rơi vào trong tay ngươi hay không, có ai cướp đi tiên tinh từ trong tay ngươi không!?”
“Ừm, toàn bộ!”
Tần Phong vẻ mặt chân thành, tuyệt đối không nói dối.
"Diệp Thần quả nhiên đang nói dối!!"
Hàn quang trong mắt Lâm Tam lóe ra, nắm đám cũng nhéo kêu khanh khách.
So với tiểu nhân vô sỉ Diệp Thần kia, y càng nguyện ý tin tưởng Tần Phong chính nhân quân tử...
"Leng keng, chúc mừng túc chủ lừa gạt tình cảm của thiên tuyển chi tử cấp thần thoại, đạt được 50 vạn điểm phản diện!”
"Cái gì gọi là lừa gạt!?"
Tần Phong lập tức không vui, cảm giác trong sạch bị vũ nhục.
Là một nhân vật phản diện chuyên nghiệp, hắn có thể cho phép người khác đặt câu hỏi về nhân vật của mình, nhưng không bao giờ cho phép bất cứ ai nghi ngờ chuyên môn của mình.
Trời cao ba thước là thao tác cơ bản, đất mỏng một trượng là chất lượng chuyên nghiệp!
Hắn có thể vỗ ngực cam đoan, cho dù là chuột đênn bảo tàng tiền triều, đều phải rơi hai cân nước mắt mới có thể rời đi.
“Tần huynh!”
Lâm Tam Thâm hít sâu một hơi, bình phục tâm tình nói: "Ta hiện tại đã có thể xác nhận trăm phần trăm, lúc trước hắc thủ ở Côn Luân Bí Cảnh chính là Diệp Thần.”
"Ngươi đã tìm được chứng cứ rồi!?"
Tần Phong khoa trương keey to, vẻ mặt không dám tin.
“Đúng vậy, ta tìm được chứng cớ rồi!”
Ánh mắt Lâm Tam sắc bén nói: "Là ta tận mắt nhìn thấy hắn đưa cho gia chủ Vương gia hơn mười rương tiên tinh, còn chính tai nghe được hắn tặng hơn mười rương tiên tinh cho tám đại thế gia khác, về phần lai lịch của những tiên tinh này càng buồn cười, hắn cư nhiên nói là cướp được từ ngoại tộc nào đó..."



Bạn cần đăng nhập để bình luận