Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 659 - Ai nói chủ ngân ta không biết đọc sách!?



Chương 659 - Ai nói chủ ngân ta không biết đọc sách!?




"Dĩ nhiên!!"
Giang Vô Song lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu, có loại cảm giác mặt mày hớn hở.
"Ừm!?"
Tần Phong nghi hoặc nhìn bốn phía, giống như nghe được có người đang âm mưu tính toán.
"Tần Phonggiegie!"
Nam Phong công chúa vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục cố gắng trêu chọc: "Đợi lát nữa trở về, Nam Phong tự mình xuống bếp, chúc mừng Tần Phong khiến Văn Khúc Tinh hạ phàm, Hiển Thánh có được không!?”
“Tốt!”
Tần Phong đáp ứng: "Nhớ kỹ, chuẩn bị cho ta một phần rau cần trượt ô mai!"
"Ừm!?"
Nam Phong công chúa hơi sững người.
Là công chúa hoàng triều lớn nhất Hoang Cổ, từ nhỏ đã trải qua cuộc sống cẩm y ngọc thực, không dám nói ăn thức ăn khắp thiên hạ, nhưng tuyệt đối được coi là người sành ăn, chưa bao giờ nghe nói qua rau cần trượt ô mai gì.
Lúc này ——
Vu Lan cùng Vu tiên sinh từ trong hư không hạ xuống.
Vốn nàng còn muốn cảm tạ Tần Phong ra tay cứu phụ thân nàng, ai biết vừa trở về liền nhìn thấy hắn cùng Nam Phong công chúa tán tỉnh, nhất thời lại bị tức giận đến đau ngực.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ chọc tức thiên tuyển chi nữ, đạt được 1 vạn điểm phản diện!
"Leng keng, chúc mừng túc chủ ra tay cắt đứt thiên tuyển nữ tử dùng cha ruột tế thiên, khiến nàng không thể phẫn nộ đột phá Sinh Tử cảnh, đạt được 50 vạn điểm phản diện!"
"TM này cũng có thể!?"
Ánh mắt Tần Phong sáng lên ngay tại chỗ, giống như LSP mở khóa tư thế mới...
Lúc này——
Vu tiên sinh có chút xuất thần nhìn Tần Phong.
Y trăm triệu lần không nghĩ tới mình có một ngày có thể nhìn lầm, Tần Phong không chỉ đạt được thiên đạo đồng ý, hàng xuống Văn Khúc Tinh, mà còn thành công Hiển Thánh.
Chỉ cần hắn có thể nhẫn nại tính tình đọc sách trăm năm, tăng cường nội tình văn học của mình, vậy liền Hiển Thánh bất cứ lúc nào, trở thành Văn Thánh đương thời.
“Ta nhớ rõ hình như ta đã buông lời ngoan thoại gì đó!?”
Vu tiên sinh suy nghĩ nửa ngày cũng không nhớ tới, nếu đã không phải chuyện quan trọng vậy không cần lãng phí tế bào não để suy nghĩ.
"Ừm!?"
Tần Phong nghi hoặc nhìn về phía Vu tiên sinh, luôn cảm thấy y có chút chột dạ.
“Giang Hà đâu!?”
Tam Thu đột nhiên gấp gáp kêu to.
Vừa rồi hắn thấy Vu tiên sinh gặp nguy hiểm, liền ra tay ngăn cản Phong Lâm tiên sinh, ai biết chờ quay đầu cứu Giang Hà mới phát hiện, Nhất Kiếm sớm đã bắt cóc người chạy mất.
“Yên tâm, hắn không sao đâu!”
Tần Phong lộ ra vẻ mặt thờ ơ, không chút lo lắng Nhất Kiếm sẽ giết Phương Trường.
Căn cứ vào kinh nghiệm mười năm làm mọt sách, cho dù hào quang của Phương Trường đã rơi xuống hạ cấp, cũng sẽ không tồn tại nguy hiểm đến tính mạng, nhiều nhất chính là đi vệ sinh không cần dùng sức.
“Không được, ta muốn đi cứu hắn!”
Tam Thu một mặt quật cường, nhanh chóng đuổi theo.
Bởi vì hắn không kịp thời ra tay dẫn đến Giang Hà gặp phải nguy hiểm, cho nên dù như thế nào hắn cũng phải mang Giang Hà về.
“Đi đi!”
Tần Phong không có ý muốn ngăn cản.
Dù sao Tam Thu vừa mới hoàn thành nghịch thiên cải mệnh, hiện tại hẳn là nên đi nhiều hơn, mới có thể nhanh chóng tìm được cơ duyên thành tựu đại đế của mình.
"A, ngươi không đi hỗ trợ sao!?”
Tần Phong nghi hoặc nhìn về phía Vu tiên sinh.
Chỉ thấy y không chỉ không có đi ngăn trở, càng không có ý muốn đi hỗ trợ, tựa như một cái bóng đèn ở đó, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc hắn đùa giỡn khuê nữ của y.
“Không cần ta ra tay!”
Vu tiên sinh chắp tay đứng đó, thản nhiên nói: "Từ trình độ mượn thiên địa chi thế vừa rồi của Tam Thu, hẳn đã đạt tới Chuẩn Đế cảnh, đủ để đối phó với Nhất Kiếm cùng thất đại kiếm nô, căn bản không cần ta ra tay.”
Nói xong.
Vu tiên sinh còn không quên liếc Tần Phong một cái.
Như thể đang nói ân cứu mạng quy cứu mạng, nhưng tuyệt đối không đồng ý bảo bối nữ nhi gả cho hắn, nhất định phải phòng thủ nghiêm ngặt, phòng ngừa Tần Phong nhân cơ hội nhổ bắp cải nhà y.
"Chuẩn đế!?"
Thiên Quân kinh hô: "Đùa cái gì, một giây trước hắn còn tay trói gà không chặt, một giây sau làm sao có thể đột phá đến chuẩn đế!?”
“Đúng vậy!”
Vạn Mã không phục nói: "Lão đại chúng ta có nhiều thiên cổ tuyệt cú như vậy mới dẫn tới Văn Khúc Tinh rồi Hiển Thánh, hắn một câu phá thi làm sao có thể đột phá chuẩn đế!?”
Chỗ khác nhau giữa văn tu và võ chính là tích lũy bình thường!
Vu tiên sinh kiên nhẫn giải thích: "Tam Thu khổ đọc thánh hiền thư nhiều năm như vậy, mai kia khai khiếu đột phá Chuẩn Đế rất bình thường, trái lại tài văn của Tần Phong là kinh diễm tuyệt luân, nhưng toàn thân trên dưới lại không có một điểm văn khí, có thể thấy được hắn bình thường căn bản không đọc sách.”
“Ai nói chủ ngân thỏ ta không đọc sách!”
Tiểu Bạch lập tức nhảy ra hộ chủ, hung dữ nói: "Ngươi không hiểu thì đừng nói bậy, thỏ ta thường xuyên nhìn thấy chủ ngân nửa đêm không ngủ, một mình len lén nghiên cứu cái gì "Xuân Thu", "Kim Bình Mai", "Ngọc Bồ Đoàn"..."
"Khụ khụ!!"
Tần Phong vội vàng ho khan hai tiếng, bảo Tiểu Bạch không cần nói nữa.
“Ta có lý, ta sợ cái gì!”
Tiểu Bạch thẳng thắn nói: "Nếu hắn còn không tin, liền đem sách ra cho hắn xem.”
"Ừm!?"
Ánh mắt mọi người nghi hoặc nhìn về phía Tần Phong.
Trong trí nhớ của bọn họ Tần Phong có thể ngồi, tuyệt đối không đứng, có thể nằm, tuyệt không ngồi, nói hắn thường xuyên khêu đèn đọc sách, đúng là khiến người ta khó có thể tin!?
Tần Phong nghiêm túc nói: "Đọc vài quyển là đủ rồi, nhân sinh mới là một quyển sách đáng đọc nhất.”
Vu tiên sinh trợn mắt nói: "Năm nay ngươi mới 21 tuổi, thì có nhân sinh gì?"
"Nhân sinh của ta có chín giai đoạn!"
Tần Phong nhìn hoàng hôn xa xa chậm rãi nói: "Giai đoạn đầu tiên, xuân phong đắc ý vó ngựa, một ngày ngắm hết hoa Trường An!”
“Giai đoạn thứ hai, có một mỹ nhân bên người, thấy không quên, một ngày không thấy, suy nghĩ như điên!
"Giai đoạn thứ ba, sao có thể nhíu mày khom lưng quyền quý, khiến cho ta không được vui vẻ!"
"Giai đoạn thứ tư, mặt người chẳng biết đã đi đâu? Hoa đào vẫn như xưa cười với gió đông.”
"Giai đoạn thứ năm, bất như ý sự thường bát cửu, năng dữ nhân ngôn vô nhị tam!"
(Đời người, trong mười việc thì thường có đến tám chín việc là không như ý, tìm được người để nói cùng thì chẳng có đến hai ba người)
"Giai đoạn thứ sáu, nhìn lại từ trước đến nay tiêu sái, không mưa gió cũng không nắng!"
"Giai đoạn thứ bảy, mạc thính xuyên lâm đả diệp thanh, hà phương ngâm khiếu thả từ hành!"
"Giai đoạn thứ tám, thế sự một trận đại mộng, nhân sinh kỷ độ thu lương!"
“Giai đoạn thứ chín, kim cổ bao nhiêu chuyện, cũng giao trong lúc đàm tiếu!"



Bạn cần đăng nhập để bình luận