Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1266 - Có tục có nhã



Chương 1266 - Có tục có nhã




“Sư phụ, đồ nhi cảm thấy Đại Tần còn có thể cứu!”
Lâm Hồng Đậu gấp giọng nói: "Tuy rằng Tần Hoàng hoang dâm vô đạo, lạm sát người vô tội, nhưng đệ đệ hắn Tần Vương lại là nhân nghĩa chi sĩ, chúng ta có thể nâng đỡ Tần Vương đăng cơ, để thiên hạ không có chiến hỏa..."
“Câm miệng!”
Bất Xuyên tiên cô lạnh giọng ngắt lời: "Tần gia từ trên xuống dưới không có một thứ tốt, ngươi nhìn thấy nhân nghĩa, bất quá là ngụy trang giả nhân giả nghĩa của bọn họ mà thôi.”
“Sư phụ, người vì sao cố chấp như thế?”
Lâm Hồng Đậu sốt ruột nói: "Cho dù Đại Tần thối nát đến tận gốc rễ như lời ngươi nói, Tần Vương là ngụy quân tử giả nhân giả nghĩa, nhưng Hổ Lang chi sư của Đại Tần không phải giả, thực lực vô địch thiên hạ của Tần Hoàng không phải giả, chỉ bằng những người như chúng ta muốn lật đổ Đại Tần, quả thực chính là người si nói mộng.”
“Ngươi nói không sai!”
Bất Xuyên tiên cô đột nhiên an tĩnh nói: "Đại Tần Hổ Lang chi sư không phải giả, thực lực Tần Hoàng cũng không phải giả, chúng ta đối kháng cùng bọn họ không thể nghi ngờ chính là châu chấu đá xe."
“Sư phụ, người rốt cục suy nghĩ cẩn thận rồi!”
Lâm Hồng Đậu lộ ra vẻ mặt kinh hỉ nói: "Vậy ngươi liền tin tưởng đồ nhi một lần, Tần Vương thật sự khác với đám người Tần gia, chỉ cần chúng ta có thể nâng đỡ hắn đi lên ngôi vị hoàng đế, thì nhất định có thể nghênh đón thịnh thế trước nay chưa từng có..."
“Vi sư còn chưa nói xong!”
Bất Xuyên tiên cô lần nữa lạnh giọng ngắt lời: "Tuy rằng chúng ta không phải là đối thủ của Tần Hoàng, nhưng vạn vật trên thế gian đều có quy luật, giống như cờ đấu thú vậy, voi ăn hổ, hổ ăn mèo, mèo ăn chuột, nhưng chuột lại có thể ăn voi, cho nên Tần Hoàng cũng không phải là vô địch đến không thể chiến thắng."
Lâm Hồng Đậu tò mò hỏi: "Sư phụ, ngươi tìm được phương pháp chiến thắng Tần Hoàng!?"
“Tìm được rồi!”
Bất Xuyên tiên cô giương khóe miệng lên nói: "Thiên hạ có bao nhiêu anh hùng thua ở trong ôn nhu hương, cho dù hắn là đế vương vạn cổ thì cũng không ngăn được yêu đao đoạt mệnh.”
“Mỹ nhân kế!?”
Lâm Hồng Đậu nhảy dựng trong lòng, có loại dự cảm không tốt.
“Hồng Đậu!”
Bất Xuyên tiên cô đột nhiên nghiêm túc nói: "Lấy mỹ mạo của ngươi khẳng định có thể hấp dẫn sự chú ý của Tần Hoàng, đến lúc đó ngươi sẽ có cơ hội tìm kiếm nhược điểm của Tần Hoàng ở nơi nào."
“Ta không muốn!”
Lâm Hồng Đậu lập tức lắc đầu cự tuyệt, tỏ vẻ mình thích đệ đệ.
“Hồng Đậu!!”
Bất Xuyên tiên cô lập tức đứng ở điểm cao đạo đức, nói: "Vi sư biết như vậy là ủy khuất ngươi, nhưng thiên hạ thương sinh còn đang gặp áp bách, chỉ có lấy thân phệ hổ, mới có thể cứu vớt thiên hạ thương sinh!”
“Sư phụ, ta......”
Lâm Hồng Đậu hiển nhiên bị xã hội đánh đập quá ít, chỉ cảm thấy trong đầu đột nhiên hỗn loạn một mảnh.
Đúng lúc này......
Hai người trẻ tuổi đi tới Giang Nam Lê Viên, chính là đương sự Tần Phong cùng Lâm Tam.
Chỉ thấy Tần Phong không mặc long bào màu đen, mà thay một thân áo trắng công tử nhẹ nhàng, trong tay cầm quạt thủy chiết.
“Oa, thật đúng là náo nhiệt!”
Tần Phong nhìn thấy một cái bàn trống, vội vàng lôi kéo Lâm Tam ngồi xuống, ngay sau đó liền lớn tiếng ồn ào nói: "Một đám đại nam nhân thì có gì đẹp mắt, mau kêu gia sản hồng hoa đán đi ra đây, nhớ kỹ, có thể mặc bao nhiêu liền mặc bấy nhiêu!"
“Thanh âm này, là Tần Hoàng......”
Lâm Hồng Đậu nghe ama thanh vô cùng quen thuộc, theo bản năng quay đầu quả nhiên thấy được Tần Phong.
“Có tục có nhã!”
Thư sinh bên cạnh tức giận vội la lên: "Xem bộ dáng huynh đài cũng là người đọc sách, làm sao có thể ở trước mặt mọi người nói ra lời thô bỉ như thế, ngươi xứng đáng với cha mẹ, với Đại Tần hay sao?”
“Vị huynh đài này nói rất đúng!”
Tần Phong lập tức khẳng định, sau đó nghiêm túc nói: "Bất quá tại hạ có cái tật xấu, vui thì ngắm mỹ nữ, mệt thì đọc sách, rầu rĩ không vui thì sẽ sao phục vụ Đại tần!?”
“Ngạo tạo, thật có đạo lý!”
Đám thân sĩ hỗn trong đám người lập tức không giả bộ nữa, mà đi theo cùng một chỗ mở miệng ồn ào nói: "Vì Đại Tần, tranh thủ thời gian để hoa đán đi ra, chỉ có nàng mới có thể để cho tâm tình chúng ta sung sướng, nhớ kỹ, có thể mặc bao nhiêu thì mặc bấy nhiêu!"
“Hắn chính là Tần Hoàng!?”
Bất Xuyên tiên cô nhìn Tần Phong, thanh âm lạnh như băng nói: "Quả nhiên giống như trong truyền thuyết, là một hôn quân vô sỉ hoang dâm vô đạo.”
“Tần huynh, chúng ta thu liễm một chút!”
Lâm Tam chỉ cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Vội vàng giơ tay kéo ống tay áo Tần Phong, hoàn toàn là tổ hợp khủng bố xã hội và xã ngưu.
“Lâm huynh......”
Ngay khi Tần Phong chuẩn bị mở miệng bức đệ tử, một gã thiếu niên đi tới trước mặt hắn, phía sau còn có vài tên chó săn đi theo.
“Tiểu tử, lá gan không nhỏ!”
Thiếu niên run chân, rất là kiêu ngạo nói: "Toàn bộ thành Đồng Kinh ai không biết cái bàn này là của Đổng Côn ta, Đổng đại thiếu gia, ngươi lại dám ngồi vào chỗ của bản thiếu gia.”
“Ách......”
Tần Phong liếc mắt nhìn Tiểu Tam Tam, trong lòng nhất thời im lặng.
Hắn từ tám tuổi rời nhà trốn đi cho đến bây giờ, vẫn chưa gặp phải loại trang bức đánh mặt không não này, nhưng hiện tại đi với Lâm Tam thì lại gặp, không cần nghĩ cũng khẳng định là do hào quang của y đưa tới.
“Tiểu tử!”
Đổng Côn thấy Tần Phong không nhìn mình, sắc mặt vô cùng âm trầm nói: "Bổn thiếu gia mặc kệ ngươi là ai, ở trong thành Đông Kinh đều phải nể mặt bản thiếu gia, bởi vì phía trên Đổng gia chúng ta có người!!"
“Vậy sao?”
Tần Phong bình thản nói: "Phía trên ta không có ai!”
“Không có ai còn dám kiêu ngạo như vậy?”
Đổng Côn bị chọc cười, giống như gặp phải một tên đại ngốc......



Bạn cần đăng nhập để bình luận