Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1114 - Vượt qua Tần hoàng



Chương 1114 - Vượt qua Tần hoàng




"Các ngươi cũng nhớ tới công đạo sao!?"
Trong ánh mắt Uyên tổng nổi lên một đạo ánh sáng sắc bén, trong cơ thể bộc phát ra một đạo kiếm ý hướng thẳng về phía bầu trời.
"Làm sao có thể!!"
Đồng tử các trưởng lão co rụt lại, chỉ cảm thấy đầu óc ong ong.
Kiếm ý khủng bố bây giờ, đã không còn có thể sóng vai nhìn mặt trời với Tần Hoàng, mà tuyệt đối đã vượt qua Tần Hoàng, đạt tới một loại độ cao hoàn toàn mới.
"Không tốt!!"
Võ Lăng Thánh Chủ hơi biến đổi sắc mặt, vội vàng kêu lên: "Chu Tước!! ”
“Ó…”
Một tiếng chim hót vang lên, bóng tối khổng lồ bao phủ mặt đất.
Chỉ thấy Chu Tước cấp tốc mà đến, quanh thân bị hỏa diễm bao trùm, không chút do dự hướng về phía Lâm Uyên rồi phun ra một ngụm hỏa diễm.
“Đây là dung hợp thần hỏa!”
Trong ánh mắt Uyên tổng nổi lên một tia kinh ngạc, không nghĩ tới thế gian có người có thể dung hợp thần hỏa.
Bất quá hắn cũng không có quên mình đến đòi công đạo, dễ dàng tránh thoát hỏa diễm của Chu Tước, sau đó lợi kiếm trong tay cấp tốc đâm về phía Thiên Tú.
"Không..."
Trong ánh mắt Thiên Tú tràn đầy hoảng sợ.
Chỉ là hắn ta còn chưa nói hết, liền nhìn thấy kiếm quang chợt lóe ở trước mắt.
Phốc một tiếng, máu tươi bắn tung tóe!
Chỉ thấy lợi kiếm trong tay Uyên tổng đâm vào ngực Thiên Tú, kiếm ý sắc bén trong nháy mắt bộc phát ra trong cơ thể, trực tiếp tiêu diệt nguyên thần của hắn.
Ngay sau đó Âm Dương Ngư ngọc bội sáng lên, hấp thu toàn bộ năng lượng trong cơ thể Thiên Tú.
"Tê tê!!"
Mọi người đều hít sâu một hơi.
Nếu như không phải bọn họ tận mắt nhìn thấy, ai dám tin tưởng Lâm Uyên dưới sự ngăn trở của đám người Võ Lăng Thánh Chủ, lấy tu vi Chuẩn Đế sơ giai thành công chém giết Thiên Tú đại đế cảnh.
"Ngươi..."
Huyết khí của Võ Lăng Thánh chủ khí dâng lên, khống chế Nhược Thủy đánh về phía Lâm Uyên.
“Ngày sau lại đến Võ Lăng Thánh Địa đòi lại công đạo!”
Lâm Uyên biết đánh tiếp không có chỗ tốt với mình, quyết đoán thu kiếm hóa thành một đạo kiếm quang phóng lên trời.
“Đáng chết!!”
Võ Lăng thánh chủ tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Đầu tiên là bị tiểu tử Tần Phong kia uy hiếp, hiện tại lại bị Lâm Uyên đánh tới cửa, từ sau khi nàng lên làm Võ Lăng Thánh Chủ, còn chưa có nghẹn khuất như thế.
“Thánh chủ!”
Đại trưởng lão đột nhiên mở miệng nói: "Chiến lực của Lâm Uyên so với Tần Hoàng chỉ sợ cũng không kém, nếu như chúng ta có thể để cho hắn buông bỏ khúc mắc, có lẽ sẽ chống lại được lệnh chiêu an của Tần Hoàng.”
"Ừm!?"
Các trưởng lão khác lộ ra vẻ mặt sửng sốt, giống như mở ra mạch suy nghĩ mới.
Tuy nhiên bọn họ không có chú ý tới, có vài tên đệ tử đã lặng lẽ rời đi.
Bọn họ đều là nằm vùng của Hắc Băng Đài, đem tình huống nơi này, không bỏ sót một chữ báo cáo cho Tần Phong...
“Kiếm ý thật lợi hại!”
Lâm Tam đang truy tìm tung tích Diệp Thần, trong lúc bất chợt cảm thấy kiếm ý của Lâm Uyên.
Y vốn tưởng rằng kiếm của Tần huynh đã thiên hạ vô địch, không nghĩ tới cư nhiên có người còn lợi hại hơn hắn.
"Người này là ai!?"
Lâm Tam quay đầu lại nhìn về phía Võ Lăng Thánh Địa.
Trong lòng có chút ngứa nghề khó nhịn, muốn tìm người này luận bàn.
Bất quá vừa nghĩ đến sự nghiệp vĩ đại của Tần Phong, cùng với sự trong sạch của mình, cũng chỉ có thể mạnh mẽ đè xuống xúc động trong lòng, tiếp tục đi truy tìm tung tích của Diệp Thần.
Đồng thời, trong lòng y cũng rất nghi hoặc, không rõ gần đây đã xảy ra chuyện gì.
Đầu tiên là xuất hiện một gã nam tử trẻ tuổi, chưa đột phá Chuẩn Đế nhưng lại có thể đánh một trận với Diệp Thần, hiện tại lại xuất hiện người có kiếm ý còn mạnh hơn Tần huynh.
"Thật sự là ngoài núi có thanh sơn, ngoài lâu có thanh lâu, phi..."
Lâm Tam nói một nửa, lập tức phi một tiếng khinh miệt.
Phát hiện mình ở chung với Tần Phong đã lâu, cũng bắt đầu trở nên không đứng đắn.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ làm hư thiên tuyển chi tử cấp thần thoại, đạt được 20 vạn điểm phản diện!”
“Trẫm làm hư người nào?”
Tần Phong đang đứng ở mũi thuyền vẻ mặt mờ mịt.
Hiện tại bên cạnh hắn, một thiên tuyển chi tử cũng không có, chỉ có các vị ái phi làm bạn trái phải, thật sự không biết làm thế nào mà dạy hư bọn họ.
“Bệ hạ, ngài không định nói một câu gì sao?”
Hữu Dung rốt cục nhịn không được, tức giận ngực phập phồng nói: "Đây rõ ràng là súc sinh Tần Uy kia muốn một tay che trời, lừa gạt, không chỉ giết cả nhà người ta, còn vũ nhục vị cô nương kia.”
“Muốn một tay che trời, căn bản không có khả năng!”
Tần Phong liếc mắt nhìn ngực Hữu Dung phập phồng, sau đó nghiêm túc nói: "Theo trẫm thấy chuyện này phải bắt tận tay, xâm nhập vào quần chúng, thật sự nắm chắc, lắng nghe thanh âm quần chúng, tốn nhiều khí lực giải quyết thỏa đáng yêu cầu của quần chúng.”
“Cần phiền toái như vậy sao!?"
Trong đôi mắt Hữu Dung tràn đầy nghi hoặc, luôn cảm thấy có chút không thích hợp.
“Bệ hạ!”
Tử Diên nhìn ra tâm tư nhỏ của Tần Phong, bất động thanh sắc bóp hắn một cái, sau đó nhắc nhở: "Hiện tại Ngô gia tiểu thư liều chết ngăn hoàng giá kêu oan đã truyền ra, dân gian nghiêm trị Tần Uy đã là sóng tiếp sóng, nên sớm đưa ra quyết định đúng đắn.”
Tần Phong không nói thêm gì.
Tuy rằng lương tâm của hắn không nhiều lắm, nhưng cũng muốn chém Tần Uy.
Thế nhưng mạng lưới quan hệ Tần gia quá mức phức tạp, tuyệt đối sẽ rút dây động rừng.
Nếu như tìm ngươi không giải quyết được vấn đề, vậy liền đi tìm ba ba ngươi gây áp lực, tìm ba ba cũng vô dụng, vậy liền tiềm ba ba ba ba…
Có lẽ ba ba của ngươi không phải cha ta, nhưng cha ta tuyệt đối ba ba của ba ba ngươi.
Hơn nữa người Tần gia đều không có tiết tháo gì, trông cậy vào bọn họ chủ động đem người giao ra căn bản không có khả năng.
Làm không tốt còn có thể hướng ngươi hô một câu, nghiêm trị hung thủ, để cho người chết xin lỗi, trả công đạo cho Tần Uy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận