Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 719 - Hoàn toàn trở mặt



Chương 719 - Hoàn toàn trở mặt




Ông! Ông!
Không đợi Phong Lâm tiên sinh nói xong lời, thương ý ngút trời xông thẳng lên mây xanh.
Trải qua nhiều ngày chữa thương, thương tích của Diệp Thần tuy rằng không tốt lên hoàn toàn, nhưng cũng miễn cưỡng khôi phục một nửa, chiến thần giáp nhanh chóng bao trùm toàn thân, Ngân Long Thương trong tay lóe ra từng trận hàn quang.
"Giết!!"
Đám tiểu đệ cũng nhao nhao bộc phát, đi theo Diệp Thần giết ra trùng vây.
“Chỉ có thể đi tìm Diệp Long!”
Diệp Thần biết mình đã không còn đường đi, chỉ có đi chỗ Diệp Long đánh cuộc một phen...
"Mẹ kiếp!!"
Phong Lâm tiên sinh nhịn không được bạo phát một tiếng, biết mình nhảy xuống hoàng hà cũng rửa không sạch.
Không chỉ giả mạo ông ta cứu người, bị Thượng Giới tiên nhân nhớ thương, còn khiêu khích quan hệ giữa ông và Diệp Thần, làm cho ông trong ngoài không phải là người.
Phốc một tiếng!!
Thương ra như rồng, tiên huyết vẩy ra!
Diệp Thần cùng đám tiểu đệ lựa chọn xuống tay trước, tay cầm đao liền chém giết hơn mười thành viên Phong Lâm Cư.
"Diệp Thần, ngươi dám!!"
Phong Lâm tiên sinh nhìn Diệp Thần không phân biệt bừa bãi liền đại sát tứ phương, trong lòng nhất thời giận dữ, khí tức khủng bố trong nháy mắt từ trong cơ thể bộc phát ra.
"Phốc!!"
Đám tiểu đệ khó có thể ngăn cản công kích đế cấp, nhao nhao phun ra máu tươi bị vô tình đánh lui.
“Lão thất phu, ta muốn làm thịt ngươi!”
Sắc mặt Diệp Thần càng đáng sợ, giống như sắp mất hết lý trí.
Không chỉ bán đứng hắn, còn vì sống, đem Tiểu Nhu đưa cho Thượng Giới tiên nhân.
Hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng được, tiên nhân thượng giới nhìn thấy Tiểu Nhu là loại nữ hài tử mềm mại, khẳng định vẻ mặt tùy ý điên cuồng tiếu như Trư ca.
Không để ý đến Tiểu Nhu tuyệt vọng cùng bất lực khóc lóc, lại vô tình vò nát cánh hoa.
Mà Tiểu Nhu chỉ có thể vừa khóc gọi Diệp đại ca, một bên như đóa hoa mềm mại chịu đựng cuồng phong bão táp tàn phá.
Ầm ầm!!
Nghĩ tới đây, Diệp Thần lại khó khống chế.
Giống như kích hoạt tiểu vũ trụ bộc phát ra năng lượng khủng bố, cả người giống như chiến thần hàng lâm, dẫn đến thiên địa phong vân biến sắc, ngân thương trong tay càng bộc phát ra thương ý trùng thiên.
“Hoang Cổ thánh thể hình thái thứ hai!!"
Sắc mặt Phong Lâm tiên sinh bắt đầu rối rắm, nhanh chóng tự hỏi có nên trở mặt triệt để hay không.
Hiện tại Diệp Thần đã nhận định ông ta bán đứng hắn, nếu hôm nay thật sự để Diệp Thần đào thoát, không thể nghi ngờ là phóng hổ về núi, về sau ông ta đừng mơ tưởng sẽ được sống cuộc sống an ổn gì.
Không bằng nhân cơ hội bắt Diệp Thần, tự mình tìm Thượng Giới tiên nhân chứng minh trong sạch.
"Rống!!"
Diệp Thần ngửa mặt lên trời phát ra một đạo tiếng gầm giận dữ, thương ý ngút trời hóa thành hai con cự long màu vàng.
Một thương ra, song long hiện!!
Chỉ thấy hai con cự long màu vàng che khuất bầu trời đột nhiên xuất hiện, giống như cảm ứng được lửa giận tràn đầy của Diệp Thần, phát ra long ngâm chấn nhĩ, quấn lấy nhau, dùng tốc độ cực nhanh xông về phía Phong Lâm tiên sinh.
"Vì sao phải bức lão phu..."
Phong Lâm tiên sinh giống như đã hạ quyết tâm, giơ tay lên dùng sức vỗ ra một chưởng.
Ầm ầm!!
Công kích của song phương trùng trùng điệp điệp va chạm với nhau, bộc phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc, năng lượng tứ tán có thể bao trùm mấy trăm Hiroshima.
“Chủ thượng nói rất đúng, Diệp Thần này quả thật không nói đạo lý!”
Thanh Thiên sớm đã trốn sang một bên, trong lòng cũng bị sự cường hãn của Diệp Thần dọa đến.
Nếu như người khác bị thương nặng như vậy, không phải chết, chính là phế, nhưng hắn không chỉ cứng rắn vượt qua, cư nhiên còn có thể khôi phục nhanh như vậy.
"Diệp Thần, ngươi chạy đi đâu!”
Nhất Kiếm nghe được động tĩnh đánh nhau, thì liền mang theo người nhanh chóng chạy tới.
Tuy rằng Diệp Thần khôi phục hơn phân nửa làm cho gã cảm thấy kinh hãi, nhưng cũng may Hoang Cổ có không ít chuẩn đế gia nhập vào tiên nhân Thượng Giới, bắt được Diệp Thần thì vẫn không có áp lực quá lớn.
"Nhất Kiếm!!"
Lý trí của Diệp Thần lập tức khôi phục.
Tuy rằng trong lòng hắn cảm thấy cực kỳ không cam lòng, nhưng cũng biết mình bị vây ở thế yếu, chỉ có bảo trì thực lực đi tìm Diệp Long, mới có thể có cơ hội đông sơn tái khởi.
Hưu một tiếng!!
Diệp Thần không dám có chút chần chờ, mang theo đám tiểu đệ, rồi nhanh chóng rời đi.
“Không thể để cho hắn chạy!”
Phong Lâm tiên sinh biết song phương đã hoàn toàn trở mặt, quyết đoán lựa chọn trảm thảo trừ căn, cũng hóa thành một đạo tàn ảnh nhanh chóng đuổi theo.
Nhưng để cho ông ta thật không ngờ đến chính là, lúc ông ta đi không lâu, Thanh Thiên liền mang theo một đám người giết vào trong trấn nhỏ.
Không chỉ tìm được vị trí cụ thể của phong lâm cư ở các nơi trong Hoang Cổ, còn tìm ra rất nhiều tin tức ghi chép.
Có lịch sử trưởng thành của cao thủ, cũng có lịch sử phát gia của các thế lực lớn, còn có một mặt khác mà cao thủ không biết.
“Thật tốt quá!”
Thanh Thiên nhìn số liệu trước mắt, như lấy được chí bảo nói: "Có những tư liệu này, chủ thượng không cần đến từng nhà tìm tiểu tức phụ xinh đẹp nữa, trực tiếp định vị chính xác, tiết kiệm thời gian và công sức!”
“Ắt xì!!”
Tần Phong nhịn không được hắt hơi một cái, một mảnh bông tuyết rơi vào chóp mũi.
Sau khi bố trí xong bảo tàng tiền triều, bọn họ liền cưỡi Thần Phong Chu rời khỏi Long Môn Hạp Cốc, ai biết vừa đi ra liền phát hiện bên ngoài có tuyết rơi dày.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ bỏ mặc chó săn ức hiếp thiên tuyển chi tử, đạt được 50 vạn điểm phản diện!"
"Leng keng, chúc mừng túc chủ bỏ mặc chó săn khiêu khích thiên tuyển chi tử cấp sử thi và đoàn đội, sinh ra nguy cơ tín nhiệm giữa bọn họ, đạt được 30 vạn điểm phản diện!"
"Diệp Thầngiegie lại bị khi dễ!?"
Tần Phong rất bất đắc dĩ đi tới mũi thuyền, nhìn bông tuyết rơi trên bầu trời, không khỏi nhớ tới lời hứa với Thái tử phi, nhịn không được chậm rãi nói: "Nếu cùng dầm tuyết với hắn, cả đời này cũng coi như đã đi tới bạc đầu!”



Bạn cần đăng nhập để bình luận