Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 412. Ai chuyên nghiệp hơn ai

Chương 412. Ai chuyên nghiệp hơn ai
"Đế Quân không xong!"
Bạch Khởi vội vã tiến vào, gấp gáp nói: “Vừa rồi nhận được tin tức, đệ nhị Thánh Tử Trần Tổ chẳng biết tại sao mang theo mười vạn đại quân tập kíc một chòi canh bên phía Đại Hạ, kết quả gặp phải mai phục toàn quân bị diệt, đệ nhị Thánh Tử Trần Tổ bị bắt."
"Cái gì!!"
Tần Phong lập tức khoa trương kêu lên: "Trần huynh của ta bị bắt rồi!?”
"Tại sao có thể như vậy! ?"
Sắc mắt của Lục Đạo Đế Quân cũng đột nhiên thay đổi, rốt cuộc không cách nào giữ được vẻ ưu nhã.
Ông ta vừa nhận được tin Tần Phong chém chết mấy trăm con cháu hoàng tộc, bắt giữ Ngô Vương cùng Ngụy Vương của Đại Hạ, thế nhưng còn chưa kịp vui mừng thì thánh tử nhà mình cũng trở thành tù nhân bên phía quân địch.
"Khởi bẩm Đế Quân!"
Bạch Khởi lại tiếp tục nói: "Vừa rồi lão thần đã phái ngươi đi điều tra, phát hiện lúc Trần Tổ bị bao vây thì thánh tử Diệp Long cũng mang theo đại quân đứng ở gần đó, tuy nhiên hắn không có ra tay cứu thánh tử Trần Tổ, mà lựa chọn mang binh rút lui.”
“Tại sao Diệp Long lại ở gần đó!?”
Lục Đạo Đế Quân nhíu mày, mũi tên trong lòng bắt đầu hướng về phía Tần Phong.
Có thể Diệp Dong đã cấu kết với Đại Hạ hoàng triều cấu kết, đầu tiên là mượn đao Đại Hạ giết chết Tần Phong, chỉ tiếc Tần Phong thoát được, mà hiện tại lại dùng chiêu cũ mượn đao giết chết Trần Tổ.
Nhất là Ma Đồng của hắn có thể nô dịch người khác, khiến Lục Đạo Đế Quân không khỏi kiêng kỵ.
"Đế Quân!"
Tần Phong nhảy ra, mặt mũi tràn đầy tức giận nói:” Phong, nguyện mang binh đi cứu Trần huynh!”
Mang binh!?
Ngươi nói muốn đi cứu người sao!?
Không, ngươi rõ ràng là đang đi đưa tiễn Trần Tổ một đoạn đường cuối cùng a!
Lục Đạo Đế Quân đã quá quen thuộc với tranh đấu giữa các thánh tử, cho nên mới từ tốn nói: “Lần này hoà đàm, bản đế sẽ đích thân đi, ngươi vừa mới trở về, vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt, buông thả bản thân chút đi!”
“Sao có thể buông thả!?”
Tần Phong hùng hồn nói: “Chỉ có người vô dụng với đế quốc thì mời nghỉ ngơi buông thả, còn ta là nhân tài trụ cột của quốc gia, làm sao có thể nghỉ, ta phải vì nhân dân phục vụ…”
"Ây. . ."
Khóe mắt của Lục Đạo Đế Quân không khỏi giật giật, xem như đã phục Tần lão lục này.
Lúc nào cũng có thể giơ cao ngọn cờ chính nghĩa, đứng trên đỉnh cao đạo đức để chỉ trỏ người khác.
Không biết còn tưởng hắn thật sự là trụ cột của quốc gia, nhưng thật ra hắn chỉ muốn nhân cơ hội đi cho Trần Tổ một đao.
"Lão phu cái gì cũng không hiểu!"
Bạch Khởi trợn mắt ngoác mồm, không có ý tứ đi lên giải vây.
Đồng thời, ông ta cũng phát hiện Tần Phong quả nhiên không cần mặt mũi, chơi trò mượn đạo giết người thật là mượt.
Không chỉ khiến Trần Tổ trở thành tù binh của hoàng triều Đại Hạ, mà còn khiến Diệp Long vì cấu kết với quân địch mà bị Lục Đạo Đế Quân nhớ thương.
Hiện tại tam đại thánh tử cũng chỉ còn lại hắn là một thân trong sạch, đền thờ trinh tiết sừng sững, không thể ngã.
Đúng lúc này ——
Tiếng la khóc của Diệp Long từ bên ngoài truyền đến, phá vỡ bầu không khí lúng túng tại hiện trường.
"Lão tướng quân không xong, Trần Tổ bị Đại Hạ bắt đi!"
Diệp Long xông vào nhìn thấy hư ảnh của Lục Đạo Đế Quân, đầu tiên là sửng sốt, sau đó gào khóc nói: "Đế quân, Trần tổ nghe nói Tiểu Mã Thiên Tâm có được Thẻ Tre Thánh Nhân, cho nên mang binh đi cướp đoạt kết quả trúng mai phục của quân địch, mười vạn đại quân bị diệt sạch, hắn cũng không biết là sống hay chết, ô ô…”
"Toàn quân bị diệt!"
Sắc mặt của Lục Đạo Đế Quân dần dần âm trầm xuống.
Sau khi trải qua tấm nền trước đó của Tần Phong, ông ta càng nhìn càng cảm thấy Diệp Long là đang mèo khóc con chuột.
Ông có thể dễ dàng tha thứ cho cuộc tranh đấu giữa thánh tử, nhưng tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho việc cấu kết với địch quốc.
Lúc này ——
Tiếng khóc của Diệp Long dẫn tới rất nhiều Bạch Bào quân đến vây xem, sau khi nghe nói Trần Tổ bị bắt làm tù binh, toàn quân một mảnh xôn xao.
"Đệ nhị Thánh Tử toàn quân bị diệt? Lần này quá mất mặt!"
"Khó trách Đế Quân tức giận như vậy, mặt mũi hoàn toàn bị ném đi!”
"Trần Tổ khiêu khích trước, toàn quân bị diệt, chỉ sợ chiến trường vừa mới hạ nhiệt lại chuẩn bị nóng lên.”
"Trần Tổ toàn quân bị diệt, Diệp Long làm sao khóc thương tâm như vậy!?"
"Nghe nói bọn hắn kết minh, thật sự là huynh đệ tình thâm a!"
". . ."
Diệp Long nghe tiếng an ủi của các chiến sĩ bốn phía, lập tức trải nghiệm được niềm vui giả vờ giả vịt, tiếng khóc càng thêm vang dội, cũng bắt đầu kể cho mọi người nghe từng chút từng chút của mình và Trần Tổ.
"A Tổ, ngươi an tâm đi đi, ca ca sẽ báo thù cho ngươi!
Diệp Long nằm sấp trên mặt đất khóc tê tâm liệt phế, quả nhiên là người nghe cũng thương tâm rơi lệ.
“Gia hỏa tốt, muốn so chuyên ngành với chúng ta sao?!”
Dục vọng thắng bại của Tần Phong trong nháy mắt bị khơi dậy, hắn liếc mắt nhìn Tiểu Bạch, ý nói đã đến lúc biểu diễn tài nghệ rồi.
Chỉ thấy hắn trao đổi một bộ tang phục từ trong hệ thống, bao gồm trang phục đạo sĩ nhỏ, trống, chiêng đồng, kèn tang, còn có tiền giấy cùng vải trắng.
"Trần huynh. . ."
Tần Phong mang vải trắng, sau đó vứt tiền giấy lên không trung, khóc tan nát cõi lòng: “Ngươi tuổi còn trẻ sao không dặn dò một tiếng liền đi, thật sự là trời ghét Trần huynh ta, huynh đệ đưa tiễn, lên đường bình an, ta tiễn Trần huynh..."
“Đến lượt thỏ ta!”
Tiểu Bạch mặc trang phục đạo sĩ nhỏ, ở một bên thổi kèn.
Tần Phong một bên khóc một bên hát: “Khóc, khóc qua bảy cấp độ, khó ngược lại cấp độ đầu tiên…”
Toàn trường trong nháy mắt yên tĩnh, Diệp Long cũng trợn tròn mắt.
Mẹ nó!
Một người một thỏ đã được chỉ định sẽ có nghề phụ này!
Người đứng đắn ai sẽ mang theo những nhạc cụ đưa tang chuyên nghiệp như vậy, càng quá đáng chính là ngay cả tiền giấy cũng mang theo bên người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận