Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1095 - Đệ đệ không chịu nghe lời



Chương 1095 - Đệ đệ không chịu nghe lời




Trong thời gian đó --
Tần Phong lẳng lặng nhìn, không có ý nói gì.
Đợi đến khi hai tiểu bằng hữu chơi đến vui vẻ, lại vung tay thu lại một dây, mà tiểu bằng hữu đầu tiên nghi hoặc một hồi, ngay sau đó bắt đầu tranh đoạt dây còn lại.
Đứa trẻ giành chiến thắng tiếp tục chơi, đứa trẻ thua cuộc thì ủy khuất đẩy đẩy đu dây.
"Ngươi đây là làm gì!?"
Tần Hạo không vui nói: "Ngươi thân là Đại Tần Thủy Hoàng, thế nhân giao cho ngươi quyền lực vô thượng, là để cho ngươi bảo vệ bọn họ, không phải để ngươi đùa giỡn bọn họ.”
“Ngươi quả nhiên là quá trẻ!”
Tần Phong bất đắc dĩ lắc đầu.
Phát hiện nhị đệ vẫn là thanh niên nhiệt huyết não bộ hoàn toàn không phát triển, tiểu não phát triển không đầy đủ.
“Ngươi đừng có làm bộ mặt này!”
Tần Hạo giống như thiếu niên phản nghịch, không phục hừ hừ nói: "Chúng ta chính là song sinh, ngươi chẳng qua chỉ lớn hơn ta ba tuổi mà thôi!”
“Đệ đệ không nghe lời thì làm sao bây giờ, vậy đánh một trận là được rồi!”
Tần Phong ngẩng đầu liếc mắt nhìn nhị đệ, tâm đánh đệ đệ bắt đầu xao động.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
Tần Hạo lập tức khẩn trương, cảm giác mông bắt đầu đau.
Chỉ tiếc Tần Phong đánh nhị đệ sẽ không để qua đêm, không nói hai lời xông lên chính là một bữa giáo dục tình yêu.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ đánh thiên tuyển chi tử cấp thần thoại, đạt được 100 điểm phản diện!”
"Leng keng, chúc mừng túc chủ đánh thiên tuyển chi tử cấp thần thoại, đạt được 100 điểm phản diện!”
“.........”
Quyền quyền đến thịt, tuyệt đối không lưu tình.
“Quả thật là thân ca!”
Mộc Tú nhìn thấy mà trong lòng run rẩy, lại âm thầm mặc niệm cho Tần Hạo.
“Đúng là thân ca!”
Tam Lộng đại sư ngẩng đầu nhìn, sau đó tiếp tục lâm vào trầm tư.
“Con lừa hói!”
Mộc Tú tò mò hỏi: "Mấy ngày nay ngươi bị sao vậy? Đang suy nghĩ gì?”
“A Di Đà Phật!”
Tam Lộng đại sư chắp hai tay lại nói: "Bần tăng đang ngộ tầng nghĩa thứ hai của câu bệ hạ đã nói, quảng chinh tứ di, dạy thông tứ hải.”
"Vậy ngươi ngộ ra cái gì!?"
Mộc Tú tò mò tiến lại gần, cũng muốn biết tầng nghĩa thứ hai.
“A Di Đà Phật!”
Tam Lộng đại sư chắp hai tay lại, vẻ mặt uể oải nói: "Bần tăng tư chất ngu dốt, đến nay cũng không thể ngộ ra tầng hàm nghĩa thứ hai của bệ hạ, thật sự là làm nhục danh tiếng quốc sư Đại Tần!”
“Thật sự là quá đáng tiếc!”
Mộc Tú bất đắc dĩ thở dài một tiếng, vì không thể lĩnh ngộ thánh ý ưu sầu.
Hình ảnh vừa chuyển ——
Đường Xuyên ôm tim vọt lên từ phía sau, phát hiện không có ai đuổi theo mới thở phào nhẹ nhõm.
"Nam Phong, không có ngươi, ta sống như thế nào đây!”
Phương Trường ở một bên khóc tê tâm liệt phế.
Vốn chỉ thiếu một chút là có thể cùng Nam Phong công chúa song túc song phi, nhưng ai biết Tần Phong trở về nhanh như vậy, không chỉ làm cho y bỏ lỡ cơ hội cứu bạch nguyệt quang, mà còn dọa y làm ướt ống quần.
"Phương Trường!!"
Đường Xuyên lập tức đứng ở điểm cao đạo đức, phẫn nộ chất vấn Phương Trường: "Hai huynh đệ chúng ta một lòng giúp ngươi thoát khỏi bóng ma, nhưng tên hỗn đản như ngươi lại đẩy Lâm Uyên ra làm lá chắn.”
“Hắn không chết, chúng ta sẽ chết!”
Phương Trường dùng tiếng gầm giận dữ che dấu kinh khủng trong lòng, nói: "So với ba người chúng ta chết hết, không bằng chết một mình Lâm Uyên, hơn nữa hắn cùng Tần Phong đều là đệ tử Võ Lăng Thánh Địa, Tần Phong chưa chắc sẽ giết hắn.”
“Ngươi thật sự là lãnh huyết vô tình!”
Đường Xuyên tức giận nói: "Ta và Lâm Uyên thật sự là mù mắt, mới có thể giúp loại người như ngươi!”
“Ta vốn là lãnh huyết vô tình!”
Phương Trường một phen hất Đường Xuyên ra, phẫn nộ quát: "Vì có thể cứu Nam Phong, ta nguyện ý lần nữa trở về Phương Trường giết người không chớp mắt kia, ta muốn vì Nam Phong tàn sát thiên hạ thương sinh.”
Ầm ầm một tiếng!!
Khí thế quanh người Phương Trường bắt đầu tăng vọt, ma khí cùng Phật quang bắt đầu đan xen.
Ngay sau đó hư ảnh trăm trượng xuất hiện ở phía sau Phương Trường, một bên là mặt ác ma âm trầm, một bên là mặt Phật tổ trang trọng uy nghiêm.
"Phật ma kim thân!!"
Đường Xuyên không khỏi cả kinh, không nghĩ tới Phương Trường lại khủng bố như vậy.
Bất quá rất đáng tiếc, cho dù y điên cuồng vì tình yêu, nhưng chỉ có một thân võ lực, không có kiện binh khí nào thì cũng vô dụng.
"Nam Phong!!"
Phương Trường ngửa mặt lên trời rống giận lên, khí tức bản thân cũng bắt đầu sôi trào.
Nếu trong lòng y không buông xuống được, vậy thì gắt gao túm trong tay, cho dù là toàn thân bị thương cũng phải liều một thế.
"Đây là Chứng Đạo đại đế!?"
Trong lòng Đường Xuyên lại cả kinh, không nghĩ tới Phương Trường vì yêu mà điên cuồng như vậy.
Ầm ầm!!
Trên bầu trời trong nháy mắt liền sấm chớp đùng đùng, uy áp đế cấp bắt đầu bao phủ thiên địa.
Chỉ thấy thân thể la lỵ Phương Trường bắt đầu kéo dài, tuệ căn mất đi cũng bắt đầu một lần nữa sinh trưởng, giống như một lần nữa khôi phục thành thiếu niên hăng hái năm đó.
"Leng keng, kiểm tra thiên tuyển chi tử trung cấp thành công dùng yêu chứng đạo, lập thệ vì yêu mà tàn sát thương sinh, thăng cấp thành thiên tuyển cao cấp.”
"Ừm!?"
Vẻ mặt Tần Phong không khỏi sửng sốt, không nghĩ tới Phương Trường lại thăng cấp.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ đánh thiên tuyển chi tử cấp thần thoại, tổng cộng thu được 160 vạn điểm phản diện!”
"Mới 160 vạn?”
Tần Phong rõ ràng không hài lòng, giơ tay chuẩn bị tiếp tục đánh.
“Ca, ta sai rồi!”
Tần Hạo bị dọa giậm chân bỏ chạy, căn bản không dám do dự một giây.
Lúc này——
Bên ngoài kinh đô Đại Tần, tại một chỗ tha ma.
Vài tên hộ vệ khiêng thi thể Uyên tổng, tiện tay đào một cái hố liền chôn người.
Mà ngay sau khi vài tên hộ vệ đi không bao lâu, nơi chôn người lóe lên huỳnh quang nhàn nhạt, ngay sau đó một bàn tay đột nhiên phá đất mà ra...



Bạn cần đăng nhập để bình luận