Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1307 - Sắp đánh nhau rồi!?



Chương 1307 - Sắp đánh nhau rồi!?




“A!!”
Vu Lan kinh hô một tiếng.
Người còn chưa kịp phản ứng, đã bị Tần Phong ôm lấy.
“Một chuyến nhân sinh, vui vẻ là trên hết!”
Tần Phong cắn vành tai trắng nõn của Lan Bảo Bảo, thấp giọng nói khẽ: "Nếu như trẫm đi phát tán tình yêu cũng quan tâm ở khắp nơi, không biết tướng quân có thể đồng hành cùng trẫm hay không?"
“Phi, hôn quân!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Vu Lan khẽ phi một tiếng.
Vốn còn muốn rụt rè một chút đẩy Tần Phong ra, nhưng ngoài ý muốn sờ tới cơ ngực rắn chắc của hắn, trong đầu cũng lập tức nhớ tới dáng người Tần Phong, làm cho nàng có loại xúc động muốn chơi cầu trượt trên cơ bụng.
“Thỏ ta có cảm giác lỗ vốn!”
Tiểu Bạch chẳng biết khi nào xuất hiện, ngay sau đó lại biến mất không thấy.
“Không giáo huấn được tra long, ngược lại bồi thường luôn chính mình!”
Hồng Hạnh không nhịn được thở dài, biết tỷ tỷ đã rơi vào tay giặc.
Đồng thời, trong lòng nàng cũng có loại hưng phấn khó hiểu, từ lúc mới bắt đầu chấn vấn tiểu Mị Ma Phong Tình, đến bây giờ lại bức thiết muốn trở thành tiểu mị ma Phong Tình.
"Đây là những gì ta có thể nhìn thấy mà không phải trả tiền!?"
Hữu Dung vươn cái đầu nhỏ nhìn xung quanh, trong lòng cảm thấy hết sức khó chịu.
Nàng hôm nay thật vất vả mới tìm được cơ hội cướp được danh tiếng, kết quả nửa đường giết ra nữ ma đầu Vu Lan này, cướp đi danh tiếng vốn thuộc về nàng.
Đúng lúc này......
Thanh âm Tử Diên từ cửa truyền đến, "Xem ra, thần thiếp tới không đúng lúc!?”
"Không, ngươi đến thật đúng lúc!"
Tần Phong không hề có ý xấu hổ, quay đầu nhìn về phía cửa lớn Đồng Tước Đài.
Chỉ thấy đại môn Đồng Tước Đài bị người chậm rãi mở ra, Tử Diên mặc phượng bào ung dung quý phái đi tới, vừa ra sân liền thể hiện ra khí tràng cường đại nên có của đế hậu.
Phía sau là phi tần Điềm Điềm cùng tiểu Hương phi, phía sau nữa chính là bốn tiểu nữ bộc phong hoa tuyết nguyệt.
“Phượng bào!?”
Sắc mặt Vu Lan trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, rời khỏi ngực Tần Phong.
Nàng có thể cho phép Tần Phong ở bên ngoài dính hoa ghẹo nguyệt, cũng có thể cho phép những hồ ly tinh này vào cung, nhưng tuyệt đối không cho phép có người nhúng chàm vị trí Đế Hậu.
“Không khí này không đúng!"
Hữu Dung nhìn qua nhìn lại hai bên, tiếp tục vùi đầu vào trong ngực.
“Bệ hạ!”
Tử Diên không nhìn Vu Lan, đánh đòn phủ đầu nói: "Vu tướng quân mặc dù trấn thủ cứ điểm Bắc Cương vì Đại Tần ta, lao khổ công lao cao, nhưng bất kể nói thế nào cũng là ngoại thần, ngài là Cửu Cửu Nhân Hoàng thân mật với ngoại thần như thế, nếu bị truyền đi chỉ sợ ảnh hưởng không tốt!"
“Không có khoa trương như vậy!”
Tần Phong chẳng hề để ý, nói: "Thế nhân không chỉ biết trẫm tuổi trẻ kết giao cùng tướng quân, còn biết hai người chúng ta là quan hệ môi hữu nghị..."
“Không có chuyện của ngươi, tránh ra!”
Vu Lan dẫn binh thời gian dài như vậy, thẳng tới thẳng lui quen rồi, cũng không hiểu cái gì vòng qua vòng lại, trực tiếp đẩy Tần Phong ra, trực tiếp đi tới trước mặt Tử Diên.
“Tỷ tỷ, ta tới đây!”
Hồng Hạnh vội vàng khiêng đại đao, trung thực đi theo sau Vu Lan.
“Trẫm bị ghét bỏ?!”
Trong lòng Tần Phong tràn đầy ủy khuất, rất nhanh liền phát hiện song phương không thích hợp.
Một người mặc phượng bào, ung dung quý phái!
Một người mặc áo giáp, anh khí bức người!
Ánh mắt hai bên nhìn thẳng đối phương, cảm giác có dòng điện đang va chạm.
“Cởi phượng bào ra cho bổn soái!”
Vu Lan không thừa lời, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tử Diên.
“Dựa vào cái gì!?”
Ánh mắt Tử Diên không né tránh, không hề sợ hãi nhìn Vu Lan.
“Chỉ bằng cái này!!”
Hàn khí quanh thân Vu Lan bắt đầu khởi động, giống như muốn đóng băng người.
“Có bản lĩnh thì ngươi thử xem!”
Ánh mắt Tử Diên không hề sợ hãi, giơ tay vung ống tay áo của mình.
Ông! Ông!
Tiếng đao thanh thúy vang lên, dẫn tới hư không chấn động một trận.
Chỉ thấy nguyệt luân của Tử Diên trực tiếp bay ra, giống như hài đồng nghịch ngợm vờn quanh người, bảo thạch phía trên càng lóe ra hào quang chói mắt.
“Sắp đánh nhau rồi!”
Đôi mắt đẹp Hồng Hạnh nóng lòng phấn khởi, đảo qua người Điềm Điềm và Tiểu Hương Phi.
Tuy rằng trên người hai người đối phương đều có thần khí, nhưng nàng vẫn có lòng tin lấy một chọi hai, cho dù là thêm vào Phong Hoa Tuyết Nguyệt, nàng cũng không sợ hãi.
“Các ngươi thật vô lý!”
Điềm Điềm mắt thấy bầu không khí không đúng, vội vàng mở miệng nói: "Mọi việc đều có cái trước cái sau, ngươi ngoại trừ biết gắp thức ăn bên ngoài cho Tần ca ca, tfi còn có thể gắp cái gì cho Tần ca ca!?"
“Khụ khụ!!”
Tần Phong lập tức bị sặc nước miếng, tỏ vẻ mình cái gì cũng không hiểu.
Vu Lan quay đầu nhìn về phía Điềm Điềm, lạnh lùng nói: "Bổn soái cũng chỉ đi ra ngoài một chuyến, ngươi lại dám tranh luận với bổn soái!"
“Tử Diên tỷ!”
Khuôn mặt Điềm Điềm bị dọa trắng bệch, vội vàng trốn sau lưng Tử Diên.
“Không nên động thủ!”
Tiểu Hương Phi vội vàng đi ra khuyên can, nói: "Tất cả mọi người là người một nhà, có chuyện gì có thể ngồi xuống nói chuyện, không cần động đao động thương..."
“Có cái gì để nói!”
Tử Diên lạnh lùng ngắt lời: "Là nói bản hậu từ nhỏ lớn lên cùng với Tần hoàng, hay là nói bản hậu là người đầu tiên ngủ với Tần hoàng?”
“Ngươi thật đúng là nữ trung hào kiệt!”
Tần Phong thấy tình thế sắp mất khống chế, vội vàng giả chết nằm xuống đất.
“Bệ hạ, người làm sao vậy!?”
Song phương kinh hãi.
Không để ý tới tranh đấu, cuống quít vây quanh.
Bất quá Tần Phong cũng không phải lần đầu tiên giả bệnh, tùy ý chúng nữ kiểm tra cũng không phát hiện sơ hở gì, cuối cùng trực tiếp bắt lấy Hữu Dung làm đà điểu trong góc.
“Ta vô tội!”
Hữu Dung trong lòng ủy khuất, chỉ có thể che giấu lương tâm nói: "Bệ hạ đây là bị thiên đạo gây thương tích!!"
“Bị Thiên Đạo làm tổn thương?”
Vu Lan nhíu chặt mày liễu: "Vừa rồi bệ hạ còn sinh long hoạt hổ, tuyệt không giống dáng vẻ bị thương!?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận