Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 967 - Lại muốn khảo nghiệm trẫm!



Chương 967 - Lại muốn khảo nghiệm trẫm!




"Ta..."
Vu Lan nghe trái tim đang đập mạnh của Tần Phong, cảm giác mình đã chìm sâu trong đó, không cách nào tự kiềm chế.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ khiến thiên tuyển chi nữ cấp thần thoại khó lòng kiềm chế, đạt được 100 vạn điểm phản diện!”
“Lan Bảo Bảo!”
Tần Phong mắt thấy không khí đã được tô đậm, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của Vu Lan.
"Ô ô..."
Đôi mắt đẹp Vu Lan lập tức trợn tròn.
Tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên của hai người, nàng cũng ở trước mặt mọi người cưỡng hôn Tần Phong, nhưng thân thể vẫn như trước, lập tức trở nên tê dại.
Nhưng nàng rốt cuộc không phải là lần đầu tiên trải qua, gien trong huyết mạch cũng không cho phép nàng bị động.
"Oa!!"
Chúng nữ bốn phía lập tức kinh hô lên, không nghĩ tới song phương đều mạnh bạo như thế.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ khi dễ thiên tuyển chi nữ cấp thần thoại, đạt được 50 vạn điểm phản diện!”
"Rõ ràng là nàng ta khi dễ ta??”
Tần Phong cảm thấy vô cùng ủy khuất.
Không giống như mấy lần diễn tập trước, Lan Bảo Bảo lần này là thật, đều học được nghịch phong mà duỗi đầu lưỡi.
Hồi lâu ——
Khuôn mặt nhỏ của Vu Lan đỏ bừng, vội đẩy Tần Phong ra, khóe miệng còn có một sợi tơ trong suốt.
“Hô hô, ta sẽ đi lo chuyện pháo đài Bắc Cương!”
Vu Lan thở hổn hển lau khóe miệng, ngước mắt tràn đầy quật cường nhìn Tần Phong.
“Được rồi!”
Tần Phong cảm giác không sai biệt lắm, vẻ mặt ủy khuất nói: "Ngày mai trẫm sẽ bổ nhiệm ngươi làm Trấn Bắc đại tướng quân, Bạch Khởi cùng Vạn Lý Lãng làm phó tướng trái phải, do ngươi thống lĩnh hai trăm vạn tinh nhuệ Bạch Bào quân cùng Trấn Ma quân.”
“Ngươi tin tưởng ta như vậy sao!?”
Vu Lan giật mình nói: "Ngươi hiện tại tuy là Đại Tần Thủy Hoàng, nhưng loại tinh nhuệ như Bạch Bào quân cùng Trấn Ma quân, trong tay ngươi cũng không có bao nhiêu!”
"Cho dù ngươi lừa ta thì như thế nào!?"
Tần Phong đưa tay vén tóc trước trán Vu Lan, thâm tình chân thành nói: "Vạn dặm non sông không bằng ngươi, yêu giang sơn càng yêu mỹ nhân, trẫm tình nguyện phụ thiên hạ thương sinh, cũng tuyệt không phụ khanh.”
“Yêu mỹ nhân, không yêu giang sơn!”
Các tiểu kiều thê hoàn toàn chịu không nổi, giống như bị đúng phải điểm nào đó.
"Ha ha..."
So với đám tiểu kiều thê chịu không nổi, Phong Hoa Tuyết Nguyệt lại trợn trắng mắt.
Cái gì vạn dặm non sông không bằng ngươi!?
Rõ ràng có tiên nô pháp ấn, không sợ đại quân bị Vu Lan mua chuộc!
Lúc này...
Nam Phong công chúa ở một bên có chút xuất thần.
Nhớ năm đó khi Phương Trường hoàng không xuất thế, nàng cũng từng ảo tưởng qua cảnh tượng này, có một nam nhân yêu nàng đến tận xương tủy, nguyện ý vì nàng mà mà buông tha tất cả.
Đáng tiếc hiện giờ cảnh còn người mất, hoàng triều Đại Hạ cũng đã vong.
Công chúa đã từng cao cao tại thượng, trở thành tù nhân có miệng khó tả. Thiếu niên từng tuổi trẻ khinh cuồng, sau khi chịu đủ tàn phá lại không biết tung tích.
“Thà phụ thương sinh, tuyệt không phụ khanh!”
Vu Lan rất là hài lòng đối với câu trả lời này, kiễng mũi chân ở bên tai thấp giọng nói: "Ta đêm nay không trở về Lam Ma cung, muốn đi Thúy Trúc Phong ngắm mặt trời mọc.”
"Leng keng, chúc mừng túc chủ câu dẫn thiên tuyển chi nữ cấp thần thoại, đạt được 50 vạn điểm phản diện!
"Ngắm mặt trời mọc!?"
Tần Phong trong lòng nhảy dựng, hình như là nghe hiểu.
“Ta trở về trước!”
Khác với vẻ lãnh diễm vô song lúc tiến vào, Vu Lan rời đi lại cười tươi như hoa, giống như một đóa tuyết liên cao lãnh nở rộ, làm cho cả thế giới đều sáng lên.
Chỉ tiếc loại trạng thái này chỉ duy trì vài giây, lúc nhìn thấy tiểu kiều thê trong cung điện lại nhanh chóng lạnh xuống.
"Bệ hạ, nô tỳ cáo lui!!"
Các tiểu kiều thê bị dọa đến mặt mũi trắng bệch.
Làm gì còn dám tiếp tục tấu nhạc múa hát, tất cả giống như tổ ong chạy trốn khỏi hiện trường, ngay cả Phong Hoa Tuyết Nguyệt cũng nhanh chân chuồn mất, đây là thật lòng chịu không nổi khí thế cường đại của Vu Lan.
Thấy một màn này ——
Vu Lan lại lộ ra nụ cười, quay đầu lại nhìn Tần Phong, giống như đang nhắc nhở hắn đừng quên hẹn hò, sau đó thoải mái rời khỏi cung điện.
"Chuyện này là sao!?”
Tần Phong nhìn đại điện trống rỗng, cảm thấy khóc không ra nước mắt, sau đó hóa thành một đạo hồng quang rời đi.
Hình ảnh vừa chuyển ——
Tần Phong đi tới Nguyệt Thần cung, đẩy cửa tiến vào khuê phòng Tử Diên.
"Ai vậy!?"
Tử Diên cảm ứng được có người tiến vào, rất không tình nguyện mà mở mắt ra.
Chỉ là sau khi nàng nhìn thấy người đi vào là Tần Phong, lập tức nhớ tới hình ảnh không thích hợp cho thiếu nhi, ngượng ngùng đem đầu nhỏ chôn ở trong chăn gấm.
Bất quá chú ý đầu không thể lo lắng đuôi, bàn chân nhỏ trắng nõn lộ ra ngoài.
"Ngươi không ra đúng không!?"
Khóe miệng Tần Phong hơi nhếch lên, đưa tay gãi gãi chân nhỏ.
"Chán ghét!!"
Tử diên tức giận xốc chăn lên.
Mặc dù mặc yếm nhỏ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một cái rãnh sâu.
“Lại muốn khảo nghiệm trẫm!”
Tần Phong vội vàng dời tầm mắt.
Không phải muốn đến Thúy Trúc Phong hẹn hò, bồi Lan Bảo Bảo ngắm mặt trời mọc, mà là nhân sinh rất dài, nên đi về phía trước, chứ không phải hãm vào.
"Khảo nghiệm!?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Diên nổi lên một chút ửng hồng, nghĩ đến hình ảnh lần trước đẩy ngã Tần Phong.
Nhưng bầu không khí đã đến đây, liền dũng cảm một lần nữa.
"Ô ô..."
Tần Phong còn chưa kịp phản ứng, đã một lần nữa bị ngã xuống.
Xong rồi!!
Ai có thể giúp trẫm nói cho Lan Bảo Bảo, trẫm lại bị vấp ngã, không cách nào đi tới Thúy Trúc Phong...



Bạn cần đăng nhập để bình luận