Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 355. Mẹ Vợ Nhìn Con Rể

Chương 355. Mẹ Vợ Nhìn Con Rể
Lam Ma cung.
Tần Phong nắm lấy tay nhỏ bé của Vu Lan đi vào.
Bởi vì giãy giụa vô ích, Vu Lan liệt triệt để từ bỏ phản kháng.
Cứ như vậy, Tần Phong một đường mang bọn hắn trở về Lam Ma cung, trên đường người qua đường thậm chí chỉ trỏ hai người, thậm chí còn chạy tới chúc bọn hắn sớm sinh quý tử.
Khó chịu nhất là Tần Phong hớn hở về nhà, nhất định phải về sớm uống thêm vài ly rượu tân hôn.
"Quá vô sỉ!"
Vu Lan tức giận đến muốn xé rách miệng của hắn.
Nàng là hoàng hoa đại khuê nữ còn chưa xuất giá, nhưng bây giờ lại bị Tần Phong dắt từ Thiên Hồng thư viện về đến Lam Ma cung, không cần chờ đến ngày mai thì toàn bộ Âm Nguyệt hoàng triều cũng biết rõ nàng cùng Tần Phong là quan hệ như thế nào.
“Đinh, chúc mừng túc chủ chọc tức thiên tuyển chi nữ, thu hoạch được 1 vạn điểm nhân vật phản diện!”
"Lan bảo bảo, ngực ngươi đau sao!?”
Tần Phong tỏ vẻ vô cùng quan tâm, đưa tay muốn xoa xoa giúp nàng.
"Ta đau răng!!"
Vu Lan cắn răng nghiến lợi há miệng cắn tay Tần Phong, hận không thể cắn chết tên hỗn đản này.
Lúc này ——
Toàn bộ Lam Ma cung hoàn toàn náo động, tất cả các đệ tử đều chạy ra.
"Các ngươi xem, Thiếu cung chủ cùng đệ tam Thánh Tử tay trong tay trở về."
"Ta tiến cung lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên thấy Thiếu cung chủ thẹn thùng như thế."
“Nhất là bộ dáng cúi đầu thẹn thùng kia, giống như một đóa hoa thủy tiên mềm mại không thắng nổi gió mát, cuối cùng Thiếu cung chủ chúng ta cũng đã chịu yêu đương!”
“Lúc còn ở Côn Luân bí cảnh, Thiếu cung chủ không phải nói dù từ trên đỉnh núi cao nhất nhảy xuống, chết đói, cũng sẽ không ở chung với Tần Phong sao!?”
"Nữ nhân a, khẩu thị tâm phi!"
". . ."
Nhìn thấy đám đệ tử Lam Ma cung lộ ra nụ cười bát quái, trong lòng Vu Lan càng giận nhưng lại không có chỗ phát tiết.
"Ai nha, Tần Phong đến rồi!"
Sau khi nhận được tin tức, Lam Ma liền cười không ngậm được mồm.
Hận không thể kéo hai người lập tức bái thiên địa, nhập động phòng, gạo nấu thành cơm khiến cho Nguyệt Thần kia chết tâm.
“Làm sao dám phiền mẫu thân ra nghênh đón, tội lỗi, tội lỗi!”
Tần Phong vội vàng tiến lên hành lễ bồi tội, còn dâng lên lễ vật mà mình đã tỉ mỉ chuẩn bị.
"Ngươi quá khách khí!"
Nghe thấy Tần Phong gọi mình là mẹ, Lam Ma vui còn không kịp.
Chẳng qua là khi nàng nhìn thấy những món lễ vật này thì trong đầu hiện lên đầy dấu chấm hỏi, không hiểu đây là thứ gì, tuy nhiên theo phép lịch sự thì cũng không có hỏi mà vui vẻ gật gầu tỏ vẻ vô cùng yêu thích.
"Ưa thích liền tốt, ngày sau ta lại gửi nhiều hơn!”
Tần Phong cũng biết rõ những vật dụng hằng ngày này tiêu hao rất nhanh, cho nên nhất định phải thường xuyên thay sản phẩm mới để duy trì hứng thú.
“Mẫu thân!?”
Vu Lan tức đến đau ngực, phát hiện Tần Phong đúng là không biết xấu hổ.
Cũng không biết tại sao mẫu thân nàng lại thích Tần Phong như vậy, toàn tâm toàn ý muốn bán nàng cho loại tiện nhân này.
“Đinh, chúc mừng túc chủ chọc tức thiên tuyển chi nữ, hu hoạch được 1 vạn điểm phản diện!”
"Tiểu nữ sinh, quá đơn thuần!"
Lam Ma nhìn bộ dáng tức giận của nữ nhi thì liền biết rõ nàng ta lại đang nghĩ đến tiểu tử nghèo kia.
Không cần biết tiểu tử nghèo kia mất tích nhiều năm như vậy thì còn sống hay đã chết, nhưng dù còn sống thì cũng không thể so sánh với đệ nhất thiên kiêu Hoang Cổ như Tần Phong.
Không chỉ so về thiên phú mà ngay cả bối cảnh gia thế cũng không cách nào so được.
Tuy nói Tần Phong làm người rất không đứng đắn, nhưng nói cho cùng hắn chỉ là thiếu niên mười sáu tuổi, ham chơi một chút cũng đúng lẽ thường, lớn lên tự nhiên sẽ trở nên chín chắn ổn định.
Nếu bây giờ còn không tranh thủ hành động, thì sau này làm sao đến lượt nha đầu ngốc này.
Lúc này ——
Tại một nơi hẻo lánh bị lãng quên tại Hoang Cổ, một tòa cứ điểm đổ nát đứng sừng sững.
Chỉ thấy một nam tử thân hình cao lớn, thần sắc kiên nghị, cầm trường thương trong tay đứng ở trên cứ điểm, dưới chân hắn là thi thể của một đám sinh vật không biết tên.
Bầu trời lờ mờ, quạ đen bay lượn, tràng cảnh hoang vu giống như tận thế.
"Chủ thượng, lại tới!"
Một nam tử bừng bừng sát khí quỳ xuống, sau lưng hắn ta còn có trăm vạn đại quân đằng đằng sát khí.
"Lan Lan, đợi ta giết xuyên chư thiên, thì sẽ trở về cưới ngươi!!"
Bên trong ánh mắt của nam tử nổi lên một tia ôn nhu, cảm giác toàn thân lại tràn đầy lực lượng.
"Ừm!!"
Ngay lúc này tại Lam Ma cũng, Tần Phong bật giác nhíu mày, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại dự cảm không tốt.
Thật giống như năm đó ở trong bụng mẹ, còn chưa thức tỉnh hack, bị nhị đệ bức đến ranh giới sống chết.
"Tại sao lại có loại dự cảm này!?”
Tần Phong nhíu mày.
Không hiểu còn có người nào có thể bức hắn đến ranh giới sống chết.
"Bất kể là ai, chỉ cần ức hiếp Lan bảo bảo thì đều có thể phá cục diện sinh tử!”
Tần Phong nhìn thiết yến mà Lam Ma đã chuẩn bị cho mình, mở miệng nói: “Mẹ, ngày mai ta phải ra tiền tuyến để trình diện Bạch Bào quân, ngoài trừ Đao Tuyệt Tề Tu Viễn đi cùng thì còn có tiền bối Đế Tú, cho nên ta muốn mang Lan bảo bảo đi cùng!”
"Uy, đây là mẹ của ta!!”
Vu Lan lại tức đến đau ngực, phát hiện Tần Phong gọi mẹ càng ngày càng thuận miệng.
“Đinh, chúc mừng túc chủ chọc tức thiên tuyển chi nữ, thu hoạch được 1 vạn điểm phản diện!”
"Lan Lan, không được vô lễ!"
Lam Ma nghiêm khắc răn dạy một tiếng, sau đó mẹ vợ nhìn con rể, ý cười đầy mặt nói: "Tần Phong, ngươi thật là có bản lĩnh, thế mà có thể thuyết phục Đao Tuyệt cùng Đế Tú đi cùng ngươi, có hai người bọn họ thì ta cũng có thể an tâm để Lan Lan đi cùng ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận