Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1378 - Thiên mệnh



Chương 1378 - Thiên mệnh




“Ô......”
Diệp Thần đột nhiên run rẩy, chỉ cảm thấy sau lưng đột nhiên phát lạnh.
“Diệp Thần, ngươi không sao chứ!?”
Diệp Long lập tức tiến lên tỏ vẻ quan tâm thăm hỏi.
“Ta không sao!”
Diệp Thần đè nén cảm giác lạnh lẽo sau lưng, mở miệng hỏi: "Hiện tại ma đồng của ngươi đã khống chế được bao nhiêu người?”
“Không sao là tốt rồi!”
Trong lòng Diệp Lòng dâng lên một cỗ thất vọng nặng nề, ngay sau đó đáp: “Ma đồng của ta có thể khống chế cả một thành trì, nhưng tiêu chuẩn phù hợp gia nhập quân đội thì lại không đủ người.”
“Làm sao có thể không đủ người?”
Tâm tình của Diệp Thần lập tức phiền não, nói: "Nếu theo tốc độ này, đợi chúng ta tập hợp đủ quân đội, thì chỉ sợ Tần Hạo đã trấn án được nhân tâm trong thiên hạ.”
“Cái này cũng không có biện pháp!”
Diệp Long bất đắc dĩ nói: "Trước khi Thủy hoàng phi thăng, không chỉ có mã đạp giang hồ hủy các môn các phái, còn diệt những thế gia đại tộc có truyền thừa vạn năm, lại bắt những người tu luyện kia đi xây Trường Thành, đào kênh đào, khiến cho nhân số người tu luyện Hoang Cổ giảm mạnh gần ba phần, còn lại tám phần trong có năm phần bị phế, hiện tại muốn dựa theo tiêu chuẩn để chiêu mộ đại quân thật sự là quá khó khăn."
“Súc sinh, súc sinh!”
Diệp Thần vô cùng tức giận, nhưng trong lòng lại cảm thấy sợ hãi.
Tuy rằng hắn làm chiến thần Bắc Cương giết người như ngóe, nhưng so với Tafann Phong thì quả thực là xử nam ngây thơ, cho dù tuốt lên mười cái ống cũng không có giết người nhiều như Tần Phong.
“Diệp Thần!”
Diệp Long nhịn không được khuyên nhủ: "Hôm nay Đại Tần như mặt trời ban trưa, quốc uy chính thịnh, chúng ta chiêu binh mua ngựa đều khó khăn như thế, ta thấy vẫn nên quên đi!"
“Không được!”
Diệp Thần lập tức cự tuyệt nói: "Ta muốn khôi phục Đại Yến, tuyệt đối không thể mang theo tiếc nuối phi thăng thượng giới!"
“Ách......”
Diệp Long liền hết chỗ nói, không biết ai cho hắn tự tin.
“Yên tâm!”
Diệp Thần giống như nhìn thấu lo lắng của Diệp Long, mở miệng an ủi nói: "Tuy rằng Thủy Hoàng bọn họ có thể thắng chúng ta vô số lần, nhưng chúng ta chỉ cần thắng bọn họ một lần là đủ rồi, chỉ cần một lần chúng ta có thể khôi phục Đại Yến, đoạt lấy giang sơn tổ tông!!"
“Diệp Thần!!”
Diệp Long thấy Diệp Thần có chút cấp trên, vội vàng tưới chậu nước lạnh nói: "Nhưng chỉ bằng hiện tại trong tay chúng ta không đủ một đại quân, đừng nói thắng bọn họ một lần, mà ngay một trận đánh cũng không chống đỡ được!”
“Yên tâm, ta nghĩ ra biện pháp rồi!”
Diệp Thần vẫn tự tin như trước nói: "Nếu chúng ta không chiêu mộ được ngươi trong dân gian thì trực tiếp khống chế hổ lang chi sư của Đại Tần, không chỉ có thể tiết kiệm thời gian huấn luyệ, mà còn có sẵn trang bị hoàn mỹ."
Vừa dứt lời......
Một thanh âm vang dội liền vang lên, "Chủ ý không tồi, đáng tiếc ngươi không có cơ hội!!”
“Người nào?”
Diệp Thần giật mình, vội vàng quay đầu nhìn qua.
Chỉ thấy Tần Hạo cần Miêu Miêu chùy, lấy tốc độ cực nhanh vọt về phía hắn, sau lưng không chỉ có Lâm Tam ánh mắt như băng, mà còn cả một đại quân đen kịt.
“Diệp Thần, nhìn ngươi chạy đi đâu!”
Lâm Tam là kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt, lập tức rút Vô Trần kiếm trong tay ra.
“Tần Hạo và Lâm Tam sao lại ở đây?”
Diệp Thần lập tức mất bình tĩnh.
Tuy rằng hắn dự định khởi binh tạo phản, nhưng cũng chỉ có hắn và Diệp Long hai người biết, hiện tại ngay cả khẩu hiệu còn chưa có hô lên, làm sao đã bị Tần Hạo theo dõi!
“Là Mộc Tú!”
Diệp Long thuần thục vung nồi, vẻ mặt phẫn nộ nói: "Hắn thấy Tần Hoàng phi thăng, trong triều mất đi chỗ dựa vững chắc, vì vậy liền dùng tin tức chúng ta khởi binh, chạy đi nương tựa Đại Tần nhị thế đổi lấy vinh hoa phú quý.”
“Chết tiệt, Mộc Tú, lại làm hư chuyện tốt của ta?”
Diệp Thần giận đến sắc mặt tái xanh, không hề hoài nghi lời nói của Diệp Long.
Dù sao Diệp Long cũng đã cứu hắn nhiều mạng như thế, hắn coi như hoài nghi mình có vấn đề thì tuyệt đối không có khả năng đi hoài nghi Diệp Long.
Tuy nhiên hiện tại bắn biết phẫn nộ cũng vô dụng, bắt lấy Diệp Long, cả hai nhanh chóng chạy về hướng ngược lại.
Nếu như là trước kia hắn tất nhiên không sợ Tần Hạo cùng Lâm Tam, thế nhưng bây giờ không giống ngày xưa, Chiến Thần Giáp cùng Ngân Long Thương đều nát, ngay cả căn cơ cũng bị tổn thương, không thể mở ra hình thái thứ hai của Hoang Cổ thánh thể.
Ở lại sẽ phải tặng đầu người, còn không bằng ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
“Chạy đi đâu!!”
Tần Hạo phải vật vả lắm mới thoát thân khỏi chính vụ, cho nên làm sao có thể để cho Diệp Thần chạy như vậy.
Quanh Thân y lập tức bộc phát ra sấm sét khủng bố, kích hoạt hoạt tính tế bào trong cơ thể, khiến cho tốc độ của mình trong nháy mắt tăng vọt mấy lần.
Ầm ầm!!
Tiếng nổ vang lên, dẫn tới hư không chấn động.
“Kế của ta không thể thành là do thiên mệnh sao?”
Trong lòng Diệp Thần đột nhiên cảm thấy một trận bi thương, chỉ có thể bất đắc dĩ sử dụng Hóa Huyết thuấn di bảo mệnh.
Hưu!!
Ngay lúc Tần Hạo sắp đuổi kịp Diệp Thần, thì người bỗng nhiên hóa thành một đạo hồng quang biến mất không thấy, tốc độ nhanh đến mức người ta không thể bắt kịp bằng mắt thường.
“Để hắn chạy rồi sao?”
Tần Hạo lập tức không vui.
Vốn tưởng rằng đi ra ngoài có thể lập uy, ai ngờ Diệp Thần vừa thấy y liền xoay người bỏ chạy, không có y có cơ hội tạo tuy vọng.
“Hay là giao cho ta đi!”
Lâm Tam đột nhiên mở miệng nói: "Loại người này không đáng để ngươi vì hắn lãng phí thời gian, ngươi nên lấy thiên hạ thương sinh làm nhiệm vụ của mình, trước tiên xử lý công việc triều chính đi!"
Nói xong - -
Lâm Tam cũng không ngẩng đầu, lướt qua người Tần Hạo.
“Trở về!?”
Tần Hạo lập tức đau đầu.
Hiện tại Diệp Thần chạy mất, y cũng không cớ, chỉ có thể ngoan ngoãn đi về xử lý công việc.
Những thứ khác đều có thể thông qua võ lực đi giải quyết, nhưng quốc khố trống rỗng lại làm cho y rất khó khăn, thật sự là không biết đi nơi nào kiếm tiền.



Bạn cần đăng nhập để bình luận