Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1558 - Tần lão lục đi cứu tràng



Chương 1558 - Tần lão lục đi cứu tràng




“Không thể đợi thêm nữa!”
Mộ Dung Tĩnh sốt ruột: "Tuy rằng Đàm Lực này chỉ có tu vi Kim Tiên Cảnh đỉnh phong, nhưng lại đứng thứ mười lăm trong Võ Tu Thiên Tư Bảng, có một phần ba huyết mạch của Vu tộc, bọn Tiền sư huynh căn bản không ngăn được hắn.”
“Yên tâm!”
Tần Phong lập tức châm ngòi thổi gió: "Tiền sư huynh bọn họ ngăn không được, không phải còn có Triệu sư huynh sao!?"
“Triệu sư huynh!?”
Vẻ mặt Mộ Dung Tĩnh rõ ràng sửng sốt, rất nhanh liền phát hiện Triệu Trường Sinh đang núp sau lưng mọi người.
“Kẻ nhu nhược, bại hoại!”
Mộ Dung Tĩnh tức giận nghiến răng, không biết mình đang chờ mong cái gì.
Lần trước Tần Phong cũng đã cho y bậc thang xuống, nhưng y cư nhiên vẫn chết không hối cải, gặp chuyện liền muốn đẩy đồng môn làm bia đỡ đạn, một chút tâm huyết cùng đảm đương của nam nhân đều không có.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ châm ngòi quan hệ giữa thiên tuyển chi tử và mối tình đầu tiểu sư muội, đạt được 50 vạn điểm nhân vật phản diện!"
“Không sai, không sai!”
Tần Phong nghe được âm thanh hệ thống, lộ ra hài lòng nụ cười.
Ong! Ong!
Tiếng đao minh kinh thiên đột nhiên vang vọng thiên địa, đao khí khủng bố hóa thành cơn lốc thổi quét toàn trường.
Chỉ thấy chiến đao khổng lồ trong tay Đàm Lực như thể sống lại, thân đao không chỉ lóe ra hàn quang lạnh lẽo, còn phát ra tiếng đao kinh trời, ngay sau đó chém ra một đao, hình đao quang xông thẳng lên trời, như muốn bổ đôi bầu trời làm hai nửa.
“Đừng có xem thường người khác!”
Đám con trai nuôi cũng lộ ra hung quang, trực tiếp xông lên.
Ầm ầm!!
Hai bên lao vào nhau, nổ vang điếc tai cũng theo đó vang lên.
Bất quá Đàm Lực giống như bão táp cuồng bạo, thổi quét tất cảm không người có thể ngăn cản, mỗi một lần bổ chém đều làm người ta hít thở không thông, khóe miệng càng lộ ra nụ cười tàn nhẫn khát máu.
“Phốc!!”
Đám con trai nuôi nhao nhao miệng phun máu tươi ngã xuống đất.
Tuy rằng bọn họ có tu vi Thái Ất Kim Tiên, nhưng vẫn không đánh bại được Đàm Lực với tu vi Kim Tiên đỉnh phong, đối phương thật sự là một cái máy ủi đáng sợ, dù dùng hết toàn lực cũng không ngăn cản được đối phương.
“Đây chính là huyết mạch Vu tộc!”
Mọi người bốn phía nhao nhao hít một hơi khí lạnh.
Chỉ là có được một phần ba huyết mạch Vu tộc, Đàm Lực đã có thể vượt cấp khiêu chiến giống như uống nước, nếu có được trăm phần trăm huyết mạch Vu tộc, bọn họ thật sự không dám tưởng tượng gã sẽ có bao nhiêu lợi hại.
“Đừng, đừng tới đây!”
Tiền Đa Đa bị dọa liên tục lui về phía sau, trong lòng hối hận không mời Tiên Vương làm bảo tiêu.
“Đến lúc rồi!”
Tần Phong thấy thời cơ đã tới, trực tiếp mở Đại Đạo Hi Âm.
“Ngoan ngoãn trở thành con tin của ta đi!”
Đàm Lực không nhìn đám con nuôi đáng ghét, mà trực tiếp vọt tới Tiền Đa Đa.
“Cứu mạng a......”
Tiền Đa Đa hoảng sợ, hắn giống như một tiểu loli trắng mềm, bị quái thúc thúc dồn ép đến góc tường, ngay sau đó hai mắt tỏa sáng, chảy nước miếng nhào về phía mình.
Đúng lúc này......
Một khúc âm hưởng mộc mạc vang dội khắp trời đất, còn kèm theo một cỗ kiếm ý sắc bén quét sạch toàn trường…
“Chuyện gì xảy ra?”
Mọi người giật mình, bắt đầu nhìn chung quanh.
Chỉ thấy một đạo kiếm quang chói mắt từ trên trời giáng xuống, giống như một ngôi sao băng cấp tốc bắn về phía Đàm Lực.
“Hả!?”
Đàm Lực lập tức nhíu mày, thân hình khổng lồ vội vàng dừng lại.
Ầm!
Ma kiếm tổ truyền của Tần gia thẳng tắp ghim trên mặt đất, từng đạo vết rách giống như mạng nhện kéo dài ra, trên thân kiếm còn lóe ra một cỗ hàn quang.
“Kiếm này......”
Triệu Trường Sinh lập tức nhận ra ma kiếm, trong lòng không khỏi lộp bộp một chút.
Trong thời gian một tháng Tần Phong rời đi, cuộc sống của y trôi qua rất có tư vị, hiện tại thấy đượckiếm của Tần Phong, lập tức làm cho y nhớ tới những ngày bị kéo ra ngoài dạo chơi.
Nhưng nhìn thấy Đàm Lực như núi, y vẫn lựa chọn núp sau lưng mọi người.
Dù sao Đàm Lực cũng hướng về phía Tần Phong, hẳn là không có thời gian chú ý đến y.
Đúng lúc này......
Một âm thanh trẻ con mang theo kiêu ngạo vang lên: “Tiên chi đỉnh, ngạo mạn gian, chủ ngân của thỏ ta chính là thiên!!”
“Cái gì!!”
Mọi người nghe tiếng lập tức ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Tần Phong mặc một bộ bạch y chậm rãi hạ xuống, mắt kiếm sáng chói như sao, tóc dài lay động trong gió, trên vai là một con thỏ nhỏ đáng yêu.
“Thiên tư bảng thứ mười lăm, uy phong thật lớn!”
Mũi chân Tần Phong nhẹ nhàng điểm một cái, đứng trên đỉnh Ma kiếm tổ truyền.
“A cái này!”
Mộ Dung Tĩnh nhìn mà sửng sốt.
Mặc dù nàng biết Tần Phong sẽ ra tay cứu tràng, nhưng nàng không nghĩ tới sẽ phô trương như vậy, không chỉ có nhạc nền, còn có Tiểu Bạch ở bên cạnh phất cờ hò hét.
“Không hổ là Đại Ma Vương!”
Hữu Dung mặc dù đã gặp qua rất nhiều lần, nhưng trái tim nhỏ bé vẫn đập thình thịch.
“Tần sư đệ!”
Tiền Đa Đa nhìn thấy Tần Phong thì lập tức kêu lên.
Vốn tưởng mình sẽ giống như tiểu loli bị quái thúc thúc khi dễ, nhưng ai biết ngay lúc hắn ta tuyết vọng thì Tần Phong lại từ trên trời giáng xuống, xuất hiện ngay trước mặt.
“Ngươi chính là Tần Phong?!”
Đàm Lực lạnh lùng hỏi: "Ngươi đã chiếm được truyền thừa của Phá Quân Tiên vương?”
“Đúng vậy!”
Tần Phong chính là một người thành thực, sảng khoái thừa nhận: “Đây đúng là di tích của Phá Quân Tiên vương, truyền thừa bên trong cũng bị ta chiếm được!”
“Thật sự chiếm được!”
Mọi người lập tức sôi trào, ánh mắt nhìn Tần Phong tràn đầy hâm mộ.
Mặc dù trong dòng sông lịch sử Tiên giới có rất nhiều Tiên Vương, nhưng Tiên Vương có thể được gọi là Tiên Vương cự đầu thì lại không nhiều, nếu đạt được truyền thừa, tương lai thấp nhất chính là Tiên Vương cảnh, càng là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của tông môn.
“Ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn giao ra, đừng ép ta động thủ với ngươi!”
Khóe miệng Đàm Lực nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn khát máu, ánh mắt nhìn Tần Phong giống như thợ săn đang nhìn con mồi.
“Chỉ bằng ngươi?!”
Tần Phong đối mặt Đàm Lực lại không có chút sợ hãi, khí tức quanh thân cũng bắt đầu sôi trào.



Bạn cần đăng nhập để bình luận