Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 193. Hậu Quả Của Việc Tin Tưởng Vào Thánh Mẫu

Chương 193. Hậu Quả Của Việc Tin Tưởng Vào Thánh Mẫu
"Phốc!!"
Thiên Quân, Vạn Mã phun ngay tại chỗ, hoàn toàn không thể theo kịp tiết tấu của một người một thỏ này.
Thiên Quân, Vạn Mã hai người tại chỗ liền phun ra, hoàn toàn cùng không lên cái này một người một thỏ tiết tấu.
Nhìn thì như đang khen đối thủ nhưng thực chất thì đang khen mình.
Lúc này ——
Người từ bốn phương tám hướng đều đang đổ lại đây.
Cũng giống như bọn người Mạc Đao, tất cả đều vì tiên tinh.
"Thế mà tới nhiều người như vậy!"
Sắc mặt của Thiên Quân, Vạn Mã hơi thay đổi, quả nhiên đã đánh giá thấp sức hấp dẫn của mỏ tiên tinh.
Số lượng người trong biển máu không ngừng gia tăng, khoảng mười mấy vạn người, có thể nói bọn họ chính là những người may mắn sống sót sau những trận tàn khốc của bí cảnh Côn Luân.
Không dám nói tất cả đều tới, nhưng ít nhất tới bảy tám phần.
Tất cả mọi người đều điên cuồng đào móc trong biển máu, hy vọng trước khi bí cảnh Côn Luân đóng lại thì mình có thể đào được thêm một khỏa tiên tinh.
"Thật sự là trời phù hộ Đại Hạ!"
Nam Phong Công chúa kích động đến mức không thể che giấu.
Vốn cho rằng sau khi bị quái vật Tần Phong kia diệt đoàn thì Đại Hạ đã sớm rồi khỏi trận tranh đấu này, suy bại là không thể tránh khỏi, mà bản thân sau khi rời khỏi đây thì khẳng định không có quả ngon để ăn.
Nhưng ai biết rõ trời có mắt rồi, lại có thể để người công bố mỏ tiên tinh ra bên ngoài.
Nàng lại một lần nữa tập hợp nhưng môn sinh thiên tử còn lại, hiện tại chỉ cần đào được nhiều tiên tinh trước khi bí cảnh Côn Luân đóng lại thì Đại Hạ hoàng triều của nàng vẫn có hy vọng, nàng cũng không cần nhận trừng phạt.
"Bắt đầu đi!"
Bên trong ánh mặt của Nam Phong công chúa hiện lên ý chí chiến đấu trước nay chưa từng có, dự định không ăn không uống, tập trung đào tiên tinh trước khi bí cảnh Côn Luân đóng lại.
Khổ hay mệt mỏi đều không quan hệ!
Bởi vì nàng không đào tiên tinh cho người khác mà là đang phấn đấu vì tương lai của chính mình, nàng phải bắt được tương lai. . .
“Đây chính là mỏ tiên tinh!?”
Lâm Tâm Nhi của Thiên Tâm chi thành cũng đển biển máu, vừa nhìn về phía trước, nàng liền nhớ đến việc Lâm Tam biết tung tích của mỏ tiên tinh.
Nếu như Lâm Tam chịu nói cho nàng biết mỏ tiên tinh ở nơi nào thì nhóm Thiên Tâm chi thành cũng không cần tới đây đoạt với người khác, đáng tiếc Lâm Tam tình nguyện một người đào không hết, cũng không nói cho nàng.
"Lâm Tam, ngươi cứ chờ đó!”
Lâm Tâm Nhi hừ lạnh một tiếng, mang theo thủ hạ bắt đầu đào móc.
Lúc này ——
Tần Phong nhìn mười mấy vạn người đang hì hục làm việc.
Đối với dạng nhân viên an tâm chịu làm, tăng ca mà không phàn nàn, hơn nữa còn không đòi thêm tiền thì làm gì có lão bản lòng dạ hiểm độc nào mà không ưu thích.
"Không tệ, không tệ!"
Tần Phong hài lòng gật đầu, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Ồ!
Đây không phải là Lan bảo bảo của hắn sao!?
Tại sao nàng cũng bị rơi vào cái hố của hắn vậy!
“Lần này không liên quan gì đến ta!”
Trên mặt Tần Phong tràn đầy vẻ vô tội, biểu thị lần này cũng không nên trách hắn.
Là do nàng không mở hào quang, chứ không phải hắn nhắm vào Lam Ma cung của nàng, nhìn những thiên tuyển chi tử khác xem, nhị đệ, Lâm Tam, Phương Trường, ngay cả Đường gì đó cũng không có tới.
Tuy nhiên nàng đã tự mình dâng tới cửa, như vậy mình cũng không khách khí với nàng làm gì.
Nên ăn, còn phải ăn, ăn sạch!
"Ừm!?"
Vu Lan đang theo đệ tử Lam Ma cung đào hố thì đột nhiên hơi nhíu mày lại, nhìn về phía phương hướng của Tần Phong.
Không biết vì sao, nàng đột nhiên cảm thấy nỗi hoảng sợ không giải thích được, giống như bị cái gì không tốt nhắm tới, nhưng quay đầu lại nhìn, lại không thấy có người khả nghi.
“Chẳng lẽ là ta ảo giác sao!?”
Vu Lan hồ nghi nhìn đi chỗ khác.
Từ khi tiến vào biển máu, toàn thân nàng liền cảm thấy không thoải mái, nàng cũng không hiểu vì nguyên nhân gì, chỉ là cảm giác toàn thân không được tự nhiên.
Nhưng bây giờ bí cảnh Côn Luân đã sắp đóng cửa, nàng lại không có được một đạo quả nào, ra ngoài thử vận may quá khó, đào tiên tinh trong biển máu mới là tiết kiệm chi phí nhất .
Lúc này ——
Tần Phong mang theo Tiểu Bạch tiến vào Sơn Hà Xã Tắc Đồ, để lại Thiên Quân, Vạn Mã canh giữ ở bên ngoài.
Chỉ là hắn vừa bước vào bên trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ thì liền cảm nhận được một cỗ khí tức tử vong lạnh lẽo đập vào mặt, hắn nhìn về phía xa thì liền thấy Tâm Nhan tiểu thư đang bố trí một đại trận.
Lấy quan tài thủy tinh cũng những viên đá quý màu đỏ kia làm trận nhãn, điên cuồng hấp thu năng lượng linh mạch trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ, muốn đem Sơn Hà Xã Tắc Đồ chế tạo thành một biển máu khác.
"Cái này không thể được!"
Tần Phong không nhịn được mà nhíu mày lại, hắn không thích cảm giác âm trầm này.
Một ý niệm nảy lên trong đầu sơn hà lập tức lắc lư.
Nếu Sơn Hà Xã Tắc Đồ là hệ thống tạo ra thì nó vừa rời khỏi nhà máy sẽ tự động ràng buộc với hắn, hắn là vị thần duy nhất ở đây, một ý niệm có thể cải biến hướng đi của núi non sông ngòi, một ý niệm cũng có thể khống chế nhật nguyệt tinh thần.
Tương tự như vậy, những sinh vật sống bên trong, bất kể chúng mạnh đến đâu, đều có thể bị trục xuất và áp chế bởi một suy nghĩ của hắn.
Ngay cả khi những Cương Thi cùng ma nữ vượt trội hơn nhiều so với hắn, thì chúng cũng có thể bị áp chế nhờ ưu thế của Nam Minh Ly Hỏa cùng Sơn Hà Xã Tắc Đồ.
Về phần những tu sĩ đại năng của Nhân tộc, trước mắt hắn chỉ có thể khu trục, còn không có năng lực trấn áp hữu hiệu.
Nói cách khác, những Cương Thi cùng ma nữ này, khi bước vào Sơn Hà Xã Tắc Đồ đều sẽ trở thành cừu non chờ bị làm thịt, sống chết chỉ dựa vào suy nghĩ của hắn, không còn đủ sức phản kháng nào giống như trong biển máu.
Đây chính là hậu quả của việc tin tưởng vào Thánh Mẫu!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận